Nói xong còn cố ý giẫm lên đống đồ ăn trên mặt đất, thậm chí còn đè xuống miết miết mấy cái nữa chứ, khuôn mặt đầy dầu của ông ta tỏ vẻ khinh miệt: “Cậu nhóc, cậu có biết đây là nơi nào không? Đây là Bắc Viên Xuân, nhà hàng cao cấp nhất Giang Hải đấy!”
“Có biết cô Nguyệt đã bố thí cho hai người bữa ăn đáng giá bao nhiêu tiền không? Bát cơm đó được nấu từ loại gạo lứt đỏ đắt nhất thế giới, một bát nhỏ có giá tận hơn một nghìn tệ.
Đĩa rau xanh nhỏ đó là loại rau hữu cơ hàng đầu được nhập khẩu từ nước ngoài, một bó nhỏ có giá hơn hai nghìn tệ đấy”.
“Một người là phục vụ, một người là một tên khố rách áo ôm, chắc chưa từng được ăn một bữa ăn đắt tiền như vậy đâu nhỉ? Còn không mau cảm ơn lòng tốt của cô Nguyệt đi!”
Gã quản lý châm biếm, ông ta biết rõ thân phận của Ngụy Minh Nguyệt, nên chỉ cần cô ta hài lòng, ông ta có thể làm bất cứ điều gì.
Hạ Hà hết sức hoảng sợ, mặc dù cô ta không biết Ngụy Minh Nguyệt là ai, nhưng nhìn thái độ của gã quản lý, cô ta biết Ngụy Minh Nguyệt có gia cảnh cực kỳ khủng.
Cô ta biết mình đã gây rắc rối cho Dương Thanh nhiều lần rồi, và cô ta thực sự lo lắng rằng Dương Thanh sẽ đắc tội với những nhân vật lớn vì mình.
“Dương Thanh, đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến anh, anh mau đi đi!”
Hạ Hà lo lắng thúc giục.
Cô gái ngốc nghếch tốt bụng này chỉ muốn một mình gánh chịu mọi thứ.
“Đi? Muốn đi đâu? Cậu ta còn chưa ăn cơm mà cô Nguyệt bố thí cho các người mà! Dám bước một bước thử xem?”
Gã quản lý đe dọa.
“Quản lý, chuyện này không liên quan gì đến bạn tôi, xin ông hãy để anh ấy về đi, được không?”
Hạ Hà khẩn khoản cầu xin, nước mắt chực trào, nhưng cô ta cố kìm lại, không để rơi một giọt nước mắt nào.
Tất cả những vị khách đến ăn đều rất bức xúc, nhưng vì biết thân thế của Ngụy Minh Nguyệt nên không ai dám lên tiếng nói giúp.
Ngụy Minh Nguyệt ngồi nhìn với vẻ mặt tự mãn, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Việc lần trước Dương Thanh từ chối cô ta trước cửa nhà đấu giá Mạnh Ký là nỗi nhục lớn nhất đối với cô ta.
Vốn dĩ đã ghi hận với Dương Thanh rồi, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.
Đương nhiên cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Dương Thanh.
Đôi mắt sắc bén của Dương Thanh híp lại nhìn gã quản lý nhà hàng: “Ông nói muốn chúng tôi ăn đồ do ông giẫm lên?”
“Đệch! Mày điếc à?”
Gã quản lý quát: “Đúng vậy, chỉ cần mày ăn hết đống đồ ăn dưới đất, tao sẽ cho mày đi!”
Có Ngụy Minh Nguyệt chống lưng, nên giờ ông ta không sợ gì cả.
Lửa giận bùng lên trong đôi mắt của Dương Thanh, đột nhiên anh bước về phía gã quản lý.
“Mày muốn làm gì?”
Thấy Dương Thanh đang đi về phía mình, gã quản lý kinh ngạc la lớn.
“Dương Thanh!”
Hạ Hà biết Dương Thanh giỏi võ, nên cô ta hoảng sợ, vô thức nắm lấy cánh tay của Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn lại Hạ Hà, khẽ cười: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không nặng tay đâu!”
Nói xong, Dương Thanh tiếp tục đi về phía trước.
Mỗi một bước tiến lên, gã quản lý đều cảm thấy có chút hoảng sợ, cho đến khi Dương Thanh đi tới trước mặt ông ta, ông ta thẹn quá hóa giận, hét lớn: “Sao? Mày dám đánh tao chắc?”
“Đánh ông?”
Dương Thanh chế nhạo: “Đánh ông sẽ làm bẩn tay tôi mất!”
Khi nói những lời này, Dương Thanh đột nhiên duỗi một cánh tay ra, túm tóc gã quản lý nhà hàng rồi ấn mạnh xuống.
“Ầm!”
Mặt của gã quản lý đập thẳng xuống đất, Dương Thanh ấn mạnh đầu ông ta vào đống thức ăn bị giẫm khi nãy.
“Nếu ông đã cho rằng đống thức ăn này ngon như vậy thì hãy ăn cho hết đi!”
Dương Thanh tức giận đùng đùng, hai tia sáng lạnh buốt bật ra khỏi con ngươi đen như mực của anh.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt tại đây vô cùng bàng hoàng.
Không gian im ắng không một tiếng động, ai nấy cũng đều ngơ ngác nhìn Dương Thanh.
Nhưng nhiều người lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hành vi vừa rồi của gã quản lý khiến nhiều người phẫn nộ, nhưng vì có Ngụy Minh Nguyệt nên không ai dám đứng ra can ngăn.
Nhìn thấy Dương Thanh ra tay trừng trị gã quản lý, họ chỉ cảm thấy vô cùng hả dạ.
Ngụy Minh Nguyệt không ngạc nhiên khi thấy Dương Thanh làm điều đó.
Lần trước ở trước cửa nhà đấu giá Mạnh Ký, ngay cả Mạnh Xuyên mà Dương Thanh cũng dám đánh, huống chi là một gã quản lý nhà hàng.
Khóe mắt Ngụy Minh Nguyệt hiện lên một tia âm u lạnh lẽo cùng đắc ý.
– —————————
.