“Anh, khi nào chúng ta về nhà? Anh có thể gọi điện thoại hỏi mẹ một chút không? Khi nào mẹ đến?”
Nhược Nhược vừa đi xuống tới trước mặt hắn, cô bé nước mắt lưng tròng dùng giọng điệu trẻ con hỏi anh trai.
Cô bé nhỏ này, không cho hắn chút mặt mũi nào?
Hoắc Tư Tước không khỏi ngượng ngùng.
Cũng may, lúc này Mặc Bảo dỗ dành cô bé: “Sau khi tan làm mẹ sẽ về, Nhược Nhược đừng vội.”
Lúc này cô bé mới nức nở gật đầu: “Được.”
Sau đó, cô bé liền đi theo anh trai vào.
Từ đầu đến cuối, không hề liếc mắt nhìn ba một cái.
Hoắc Tư Tước từ phía sau nhìn thấy, đột nhiên lại cảm thấy khó chịu.
Hắn đã từng để ý đến cô bé nhỏ này. Mặc dù cô bé sợ hắn, nhưng lúc hắn không để ý, cô bé vẫn lén nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn.
Dáng vẻ đó giống như một con thỏ nhỏ nhát gan.
Cô bé tuy rằng rất sợ nhìn thấy con sói lớn này, thế nhưng cô bé lại rất háo hức với điều đó.
Nhiều lần, hắn đều có thể thấy rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ của cô bé, để lộ ra vẻ mặt chờ mong mừng rỡ, tựa hồ chỉ cần hắn nhìn cô bé còn nhiều thì cô bé càng vui vẻ.
Nhưng bây giờ, cô ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn.
Hoắc Tư Tước cuối cùng thông báo cho Ôn Hủ Hủ, bảo cô trở về.
Ôn Hủ Hủ đột nhiên nhận được điện thoại. Cô còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì, nhanh chóng từ bệnh viện trở về.
Khi cô vừa trở về, cô con gái của cô đang khóc lóc liền nhào về phía cô.
“Mẹ, mẹ cuối cùng cũng đã về. Chúng ta mau về nhà đi, không ở đây nữa.”