“Vì sao?”
Dương Quốc Trung thở dài, nhặt tấu trương của Trương Quân trên bàn lên. nói: “Muội có nhìn thấy không, Trương Quân muốn phản đối việc tiền vàng bạc lưu thông, chính là hắn lại không dám trực tiếp đi tìm Thánh thượng, liền để cho ta liên danh ký tên.Điều này rõ ràng mượn tay ta. muốn để ta đi đắc tội Thánh thượng.”
“Chờ một chút!”
Dương Hoa Hoa cắt ngang lời hắn: “Huynh nói việc này và chuyện của ta có cái gì quan hệ nhau?”
“Tất nhiên có liên quan! Việc tiền vàng bạc lưu thông chính là do Lý Khánh An tấu thỉnh mà được ban phát, hiện tại hắn lại mở cái phường quỹ, đã quá rõ ràng là muốn làm ăn trong khoáng đổi tiền tệ.Ta nghe nói hắn lại cống riêng cho Thánh thượng hai mươi ngàn cân bạc trắng, và còn cam đoan hàng năm cống nạp Thánh thượng mười vạn cân bạc trắng.Vì việc này mà long nhan Thánh thượng đại duyệt, lại càng tín nhiệm Lý Khánh An thêm. Hơn nữa, An Tây quân của hăn đại thắng còn chưa được phong quan thêm tước, đây hẳn là lúc được lòng Thánh thượng nhất. Lúc này ta mà chạy tới buộc tội đàn hạch Lý Khánh An. nói hắn khi dễ Dương gia.Muội nghĩ Thánh thượng sẽ nói như thế đây? Người nhất định sẽ nói, ngươi là tướng quốc, nên nghĩ đến việc quốc gia đại sự. chứ không bào an địa phương mà đi quản ba việc côn con như lông gà này. Tam muội, việc này không cần phải nghĩ ngợi thêm nữa. chắc chắn chỉ có kết cục này thôi. Không lẽ muội cũng muốn làm công cóc thế sao?
Dương Hoa Hoa thấy Dương Quốc Trung quả thật không chịu giúp vụ này, ả trong lòng thiểu não cực kỳ.Có điều vừa rồi theo lời Dương Quốc Trung, ả bỗng nãy ra một con đường kiếm tiền cực nhanh. Tạm thời gác việc trả thù Lý Khánh An lại mà vội hỏi: “Tam ca, ý huynh là Thánh thượng muốn tự đúc tiền riêng ư?”
“Xuỵt!”
Dương Quốc Trung khoát tay, hắn bước nhanh đi lên trước khóa chốt cửa lại rồi mới trở về nói khẽ với Dương Hoa Hoa: “Nếu ta không đoán sai, mục đích Thánh thượng ban phát việc lưu thông tiền vàng bạc chính là vì người cũng muốn đúc tiền bạc. Lý Khánh An không phải hàng năm sẽ cống nạp cho người một khoản bạc lớn đó sao? Bạc không thay đổi thành tiễn được thì người tiêu bằng cách nào?”
“nhưng người là Thánh thượng, thiên hạ đều là của người. không nhẽ người còn thiếu tiền sao?”
“Tam muội,muội nghĩ quá đơn giản rồi.”
Dương Quốc Trung cười lạnh một tiếng nói: “Nếu thiên hạ là người, người có thể tùy tâm sở dục mà tiêu hoang, như vậy tiền để duy trì quân đội thì làm sao? Còn tiền bổng lộc của bá quan thì thế nào? Khởi công tu bố thuỷ lợi, sửa chữa tường thành thì tiền đâu mà có? Đương kim hoàng thượng xa xỉ vô độ, năm trước làm tiệc mừng thọ cho nương nượng đã ngốn gần một nửa tài sản trong Tả Tàng (* là một trong những quốc khố thời cổ, vì ở vị trí phía tả – bên trái, nên gọi là Tả Tàng; Đời Đường Tả Tàng là nơi cất giữ tiền, gốm sứ. thuế tô dịch trong thiên hạ).Thế rồi khi Cao Tiên chỉ đại thắng nam Chiếu, nhưng lại không có tiền khao thưởng tam quân, cuối cùng không thể không cắt giảm gạo bổng niên lộc của bá quan. Chuyện này đã aây nên cơn sóng bất mãn mạnh mẽ phía bá quan.Ngày ngày đều có người chạy đến Thái Phù Tự nhiễu sự, nói bọn ta tham ô ăn bớt bông lộc.Hậu quả nghiêm trọng này người cũng đâu phải không biết; nhưng để người sống tiết kiệm hơn, quả thực còn khó tận đằng trời. Muội xem, chỉ việc đi Hoa Thanh Cung trú đông.điệu bộ xa xi phô trương kia,muội có thấy người có chút ý tiết kiệm nào không?”
“Cho nên Lý Khánh An cống bạc cho người thì đúng là trúng ngay thứ người đang cần. Tam ca. ý huynh là như thế này sao?”
Dương Quốc Trung gật gật đầu: “Quả thật như thế, đây là điểm xảo huyệt của Lý Khánh An. biết như thế nào lấy lòng Thánh thượng. Có số bạc này, người đã có thể tự đúc tiền, giám bớt chỉ tiêu của quốc khố, hai mươi ngàn cân bạc đấy! Có thể đúc thành ba trăm hai mươi vạn quan tiền đồng, đủ để cho người xa hoa lãng phí.”
Dương Hoa Hoa không quan tâm việc triều đình, ả chỉ quan tâm đến việc mình có thể tự đúc tiền như Lý Long Cơ được không. Những năm gần nay ả đã thu gom lượng lớn vàng vào trong tay, đang sầu không có nơi để dùng. Nếu lệnh thông hành tiền vàng bạc được ban bố, thế không phải trúng ý ả sao? Lúc này, việc Lý Khánh An đập biển bài kia đã bị vứt khỏi đầu ả. Cả đầu óc ả chỉ nghĩ ngay đến những đồng tiền vàng óng ả. mặt ả bắt đầu cười toe toét, vội vàng hỏi: “Nếu người có thể tự ý đúc tiền, vậy ta liệu cũng có thể tự đúc tiền không?”
Dương Quốc Trung ha ha cười nói: “Vậy theo muội thì sao? Thánh thượng sẽ trị tội nặng muội sao?”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo của tùy tùng: “Dương Thượng thư, Thôi Huyện lệnh đã đến.”
Dương Quốc Trung lập tức phản ứng lại đây, đây mới là đại sự của hắn. thế mà đã bị Dương Hoa Hoa làm nhỡ mất bao nhiêu thời gian. Hắn bèn nói với Dương Hoa Hoa: “Được rồi, ta còn có chính sự phải làm, việc đúc tiền tư kia muội có thể đi làm. nhưng không được phô trương, cố gắng lặng lẽ làm tại trang viên, ở chỗ ta cũng có một ít vàng bạc, muội cũng đúc một ít cho huynh.Sau đó thông qua phường quỹ của muội mà đổi ra ngoài.”
Tuy không xử lý được vụ biển bài bị Lý Khánh An đập vỡ, nhưng phen này Dương Hoa Hoa lại có thu hoạch lớn hơn.Tâm tư ả đã hoàn toàn bay đến chỗ mấy cái lò đúc tiền rồi, nghĩ thế, ả liền đứng lên cười duyên nói: “Đa tạ Tam ca. vậy muội xin cáo lui trước, không quấy rầy huynh thi hành công vụ.”
Lúc này, Dương Hoa Hoa bước nhanh từ cửa hông ra về, Dương Quốc Trung ngồi thẳng thân mình nói: “Để hắn đi vào!”
Cửa mở, Thôi Quang Viễn đi vào, hắn dáng người cực cao, chỉ một chốc đã lập tức liền đã che khuất ánh sáng trong phòng. Hắn tiến lên khom người thi lễ. “Ty chức tham kiến Dương Thượng thư!”
Dương Quốc Trung ha hả cười, đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Lại đây! Lại đây! Hiền đệ mời ngồi.”
Thượng thư mà lại gọi mình hiền đệ. Thôi Quang Viễn có chút được sủng ái quá mà bối rối, vội khom người nói: “Dương Thượng thư. người gọi ty chức đến là…”
“Không vội! Không vội! Cứ ngồi xuống từ từ mà nói.”
Dương Quốc Trung mời hắn ngồi xuống, còn sai người mang trà cho hắn. Dương Quốc Trung là tiền nhiệm Kinh Triệu dõan. lúc ban đầu còn đảm nhiệm quan huyện lệnh Trường An.Với tình hình hai huyện Trường An. Vạn Niên, hắn đều cực am hiểu. Dương Quốc Trung ngồi hàn huyên hỏi thăm tình hình một số người cũ một hồi với Thôi Quang Viễn, xong mới vào chủ đề chính.
“Vụ án Lệ vương gặp thích khác đã tiến triển thế nào rồi?”
Vụ án Lệ vương gặp thích khách do Kinh Triệu doãn Vương Củng toàn quyền phụ trách. Vì vụ ám sát xảy ra tại ngoại ô Trường An, bởi vậy Vương Củng đã áp vụ án này xuống dưới mấy mươi huyện trực thuộc của phù Kinh Triệu, mệnh bọn họ toàn lực điều tra vụ án này. Trường An huyền cũng không ngoại lệ, hai ngày này Thôi Quang Viễn bận đến đắc sứt đầu mẻ trán.ngày hôm qua lại còn một đêm không ngủ.
Hắn thở dài nói: “Hồi bẩm Dương Thượng thư. tất cả nha dịch Trường An huyện đều xuất động, nhưng bây giờ vẫn chưa có một chút manh mối.”
“Thế ư? Nhưng ta lại thấy vụ án này không khó đến như vậy.” Dương Quốc Trung không lộ thanh sắc nói.
Thôi Quang Viễn đại hi. hắn đứng thẳng dậy hỏi. “Dương Thượng thư có manh mối gì ư?”
Hắn như bỗng nhiên cảm thấy được sự thất thố của bản thân, lại vội vàng ngồi xuống, ngượng ngùng nói: “Thuộc hạ bị vụ án này hành hạ cho tâm lực tiều tụy,đúng là đã để Dương Thượng thư chê cười rồi.”
Dương Quốc Trung khoát tay cười nói: “Chuyện này do Kinh Triệu Doãn Vương sứ quân chủ quản, ta không tiện nhúng tay vào, nhưng ta biết thích khách kia trước khi chết rõ ràng đã nói lại cho các ngươi manh mối, vì sao các ngươi đều không để ý?”
Thôi Quang Viễn ngẫm lại một lúc bèn nói: “Dương Thượng thư đang chỉ chữ ‘hình’đó sao?”
“Không sai! Nó chính là một manh mối quan trọng, các ngươi không nghĩ tới sao?”
“Hồi bẩm thượng thư. tên thích khách kia bọn thuộc hạ đã điều tra ra là tên tướng cướp Lưu Vân. Bọn thuộc hạ điều tra được đều dựa vào điểm quan trọng này, hơn nữa chữ ‘hình’mà Lưu Vân nói trước khi chế là họ Hình, là Hình bộ hay hình dạng, thật ra bọn thuộc hạ còn chưa phân biệt được rõ là chữ hình nào.”
Dương Quốc Trung mặt trầm xuống, không vui nói: “Hừ! Đó là do các ngươi ngu xuẩn, chẳng lẽ các ngươi không điều tra ra được là tên đạo tặc Lưu Vân này năm trường từng có qua lại mặt thiết với tên ác bá Hình Tể sao? Lúc ấy ta làm Kinh Triệu doãn. còn đặc biệt cho điều tra thân thế của tên Hình Tể này.”
Thôi Quang Viễn đảm nhiệm Huyện lệnh Trường An không lâu, chuyện này hắn tuyệt không biết gì.Nghe thế, hắn ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới nói: “Ý Dương Thượng thư là thế nào ạ. chữ mà hung thủ nói trước khi chết là chữ ‘hình’, chính là chỉ tên hào hiệp Hình Tể nổi tiếng đấy ư?”
“Cái gì mà hào hiệp, rõ ràng chỉ là Trường An nhất bá.”
Dương Quốc Trung đã có chút không kiên nhẫn, hắn rút một lá thư từ trên bàn ra, ném cho Thôi Quang Viễn, cả giận nói: “Bọn các ngươi thật vô tích sự, ta đã tra được nơi đồng lõa thích khách ẩn thân, nếu không phải kiêng kị vượt quyền, ta đã sớm bắt hắn quy án. thôi thì việc này giờ sẽ giao cho ngươi giải quyết.”
Thôi Quang Viễn nhặt thư từ lên. chỉ thấy trên đó có ba chữ ‘Sùng Thánh Tự’.