Tử Viêm Hùng Sư nổi giận, nhảy vọt lên không, há miệng phun ra biển lửa muốn thiêu đốt Diệp Thành thành hư vô.
Phá!
Diệp Thành coi chiến mâu là gậy, một gậy đập ra cả dải tinh hà, dập tắt biển lửa, Tử Viêm Hùng Sư vừa lao lên đã bị một gậy đánh cho máu me đầy người, đến khi đáp đất đã là cả một vũng máu.
Diệp Thành quăng chiến mâu tới, không hề có chút thương xót, thế giới tàn khốc có quy luật tàn khốc của nó, muốn sống sót thì phải máu lạnh.
Phập!
Máu bắn tung toé, Tử Viêm Hùng Sư vừa đứng dậy đã bị một mâu của Diệp Thành đâm xuyên qua đầu, thân hình to lớn đổ rầm xuống đất, máu tuôn ra thành một dòng suối nóng hầm hập.
Diệp Thành phất tay cất Tử Viêm Hùng Sư đi, trong nháy mắt liền biến mất, nhiệm vụ thứ nhất đã hoàn thành.
Grào!
Không lâu sau, ở một góc khác trong khu rừng vang lên tiếng gầm thét chói tai của một con yêu thú, lại là một con quái vật khổng lồ khác bị giết, đó là một con nhện, còn to hơn Tử Viêm Hùng Sư nhiều, nhưng kết cục của chúng đều giống nhau.
Sau khi cất con nhện, Diệp Thành lấy luôn đoá hoa sen đỏ như máu trên tường đá đi.
Đó là Tam Thanh Huyết Liên, một trong những nhiệm vụ hắn nhận, nó là nguyên liệu tốt để luyện đan, đã tuyệt chủng ở Đại Sở, thế nhưng lại có thể thu thập một cách dễ dàng trong rừng núi này như vậy khiến Diệp Thành không khỏi cảm thán.
Grào! Grào!
Tiếp theo đó, tiếng thét dài của yêu thú vang lên không ngớt trong rừng núi vô tận.
Trời còn sớm, các tu sĩ đi theo nhóm ba người, năm người liên tục bước vào rừng, khiến khu rừng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Diệp Thành bước ra từ một đầm nước đen, trên vai còn vác theo một con giao long đen như mực.