Nhưng nghĩ một lúc, hắn lại trở về vấn đề ban đầu: Nguyên thạch.
Không có nguyên thạch thì không vào được U Đô, không vào được U Đô thì không gặp được Chu Tước Lão Tổ, không gặp được Chu Tước Lão Tổ thì không tìm được tin tức về Côn Luân Hư, nguồn gốc của mọi thứ là không có tiền.
Hắn định nhờ tên gác cổng chuyển lời hộ, nhưng ai sẽ tin hắn? Một cảnh giới Thiên như hắn chẳng là gì cả.
“Bán bảo bối?”, trong lòng Diệp Thành thầm tính.
Ở trong hố đen không gian một trăm năm, cũng không phải Diệp Thành không kiếm thêm được thứ gì, có vài thứ cũng thật sự được coi là bảo bối.
Nhưng rồi hắn lại nhanh chóng từ bỏ ý định này.
Đây không phải Đại Sở mà là Chư Thiên Vạn Vực… Thiên Nguyên Tinh Vực… Chu Tước Tinh, ở đây ai cũng như sói như hổ, không có bảo bối họ còn muốn cướp, biết hắn có bảo bối bọn họ lại càng muốn cướp hơn, hắn vẫn hiểu đạo lý không để lộ tiền ra ngoài.
“Còn thiếu chín trăm nữa, chín trăm nữa. Mẹ kiếp, đều là bảo bối tốt sao lại không có ai mua chứ?”, Diệp Thành đang lẩm nhẩm thì lão già bên cạnh cũng làu bàu, vẻ mặt nhăn nhó rối rắm.
“Tiền bối, chúng ta thương lượng đi!”, Diệp Thành ho khan.
“Nói”.
“Cho ta mượn một viên nguyên thạch”.
“Đừng nhắc đến chuyện tiền bạc với ta, bực mình”, lão ta lắc đầu: “Lão tử còn định mượn tiền người khác đây này! Chỉ thiếu chín trăm nguyên thạch nữa thôi, chín trăm nữa là có thể mua nhà ở U Đô rồi”.
“Mua… Mua nhà?”, Diệp Thành sửng sốt, nhất thời không theo kịp: “Mua nhà gì cơ?”
“Đương nhiên là phải mua nhà rồi, không mua nhà thì ở đâu?”, lão ta thô tục móc kẽ răng.
“Không phải chứ! Chu Tước Tinh rộng lớn như vậy, ông là Đại Chuẩn Hoàng ở đâu mà không được, sao cứ phải vào U Đô ở?”, Diệp Thành nghi hoặc nhìn ông ta.