Chém giết bốn con rùa cũng tương đương với đi qua bốn góc của Tứ tướng thế giới một lần. Rất nhanh ở trong đầu hắn đã hiện lên bộ dáng của toàn bộ đại lục, vị trí trung tâm rất dễ dàng bị tìm ra.
– Ở nơi này!
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân dựa theo bản đồ được suy đoán ra ở trong đầu, nhanh chóng bay đi.
Tu vi đạt tới loại trình độ này như hắn, cho dù tứ tướng thế giới vô cùng to lớn, không thấy được tận cùng. Thế nhưng chỉ cần có được bản đồ, nhất định có thể tìm tới chỗ trung tâm, không kém một chút nào!
Đi chừng bảy, tám ngày, lúc này Nhiếp Vân mới ngừng lại ở một chỗ.
– Chính là chỗ này!
Đáp xuống trên mặt đất, nhìn chung quanh một chút. Chung quanh và những nơi khác không có một chút nào khác nhau, mặt đất bóng loáng bằng phẳng, khắp nơi đều là mặt đất giống nhau, không nhìn ra bất kỳ sự khác biệt nào.
– Nơi này không có Kình Thiên Cự Quy sao?
Tìm một vòng, cũng không có phát hiện ra được Cự Quy khiến cho Nhiếp Vân có chút kỳ quái.
Bốn phương hướng đều có Cự Quy trấn áp, thế nhưng ở trung tâm thì lại bình tĩnh vô cùng, không có gì cả. Tình huống như vậy là chuyện mà Nhiếp Vân không hề ngờ tới.
– Phá!
Nhìn một vòng, phát hiện ra cũng không có chỗ nào là kỳ quái, Nhiếp Vân cũng không nóng nảy, Chân Huyết Vương quan xuất hiện ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vung lên một cái, chợt đánh về phía dưới chân.
Nếu không có Cự Quy, trên mặt đất lại không có vật gì, vậy thì nhìn một chút xem ở dưới đất sẽ có cái gì!
Ầm Ầm!
Lực lượng của vương vừa mới đánh xuống mặt đất thì cả chung quanh vang lên tiếng nổ ầm ầm, trên mặt đất vốn bóng loáng đột nhiên xuất hiện một cái tế đàn to lớn từ dưới chân nổi lên.
Tế đàn có từng tầng xung quanh, giống như mười mấy vòng tròn cùng ở một chỗ vậy. Hơn nữa vòng trong cao hơn vòng ngoài. Chỗ ở chính giữa là một cái đài giống như ở trong cơ thể Cự Quy vậy.
– Đã tìm được, quả nhiên Nhiếp Đồng đoán không sai…
Nhìn thấy tế đàn, sắc mặt Nhiếp Vân lập tức có chút vui mừng, lại tung người bay đi, ánh mắt nhìn vào cái tế đàn ở chính giữa.
Phía trên có một tầng phong ấn nhàn nhạt ở bên trong, một cái phù lục lẳng lặng nằm ở phía trên, lóe ra quang mang trong suốt huy hoàng.
Nếu như Nhiếp Đồng đoán không sai, như vậy cái này chính là phù lục Thiên Vị mà hắn nói trước đó!
Hắn cũng không vội vã đi về phía trước, mà là lẳng lặng đứng tại chỗ, lại nhìn một vòng trước sau phải trái. Hắn phát hiện ra cái phù lục này cũng không phải là ảo ảnh, mà là tồn tại chân thật, lúc này Nhiếp Vân mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tràn ngập mừng rỡ.
Một đường khổ cực là vì tìm khối phù lục Thiên Vị này, lúc chân chính nhìn thấy nó, hắn không nhịn được có chút hưng phấn!
– Đến đây đi!
Nhiếp Vân đưa tay bắt tới khối phù lục Thiên Vị này.
Ông!
Phong ấn phía ngoài tế đàn khẽ rung một cái, chặn lại bàn tay của hắn.
– Phong ấn này nhìn qua so với những phong ấn trước kia còn mạnh hơn một chút!
Cảm nhận được phong ấn cản trở bàn tay mình, Nhiếp Vân biết phong ấn này so với những phong ấn trước đó hắn nhìn thấy còn mạnh mẽ hơn một chút. Hắn cũng không ngại, khẽ mỉm cười, dùng ngón tay làm kiếm, lần nữa điểm qua một cái.
Rắc rắc!
Phong ấn trong nháy mắt rạn nứt, phù lục trên đài cao chợt bay lên, tỏa ra quang mang huy hoàng.