Thấy Zane đồng ý nhanh tới vậy, Kaylin rất vui. Cô cười tươi còn ôm trầm lấy anh. Rất ít khi cô kích động tới vậy, xem ra là cô đang thật sự vui. Khi nhận ra thì liền e ngại buông tay ra.
Zane nhìn cô như vậy lại kéo cô lại. Chưa gì đã muốn làm khiến cô sợ hãi muốn né tránh.
– Cái này…
– Làm sao? – Anh bế cô đi về phía giường, vẫn không định tha cho cô.
Kaylin biết anh có nhu cầu lớn tới cỡ nào, nhưng cô lại không thể đáp ứng nổi. Mỗi lần như vậy thôi cũng khiến cô có cảm giác như chạm tới cửa tử đến nơi rồi.
– Em… không làm được.
– Cũng không phải lần đầu.
Zane vừa nói xong đã định cởi đồ của cô. Kaylin vẫn cố giữ lại, hay là cứ kiếm đại một lí do. Mong là anh sẽ thay đổi ý định.
– Là… là do em đến ngày…
Dừng lại để nhìn cô, anh lại nhếch mép cười. Kaylin tưởng rằng anh không định tha cho cô lần này, không ngờ anh lại đứng lên còn nói cô ở nhà có gì thì gọi điện cho anh. Zane khoác áo công nhân để đi làm luôn. Kaylin đơ ra một lúc mới nhận ra mà chào anh.
. . .
Một ngày khác, Kaylin lại nhận được thư mời tới dự lễ cưới của công chúa bên New Zealand. Kaylin cứ nghĩ cô sẽ không được Zane đồng ý cho đi, lại không ngờ anh đồng ý. Cô có nói sẽ phải ở đó hai ngày nhưng anh vẫn đồng ý. Bây giờ Zane dễ tính như vậy, Kaylin đã tin anh đã thay đổi không còn như trước nữa rồi.
Không ngờ hôm cô tới dự lễ cưới, cô lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở đó. Đã quá lâu rồi cô không thấy Davin. Từ khi Zane vào tù, mọi sự liên quan đến anh thì đều biến mất như bốc hơi vậy. Giờ lại gặp Davin ở đây, cô có nên đến đó chào hỏi không đây?
Nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đi tới. Davin đã cố tránh mặt Kaylin, không ngờ vẫn để cô nhìn ra. Rõ ràng đeo mặt nạ rồi vậy mà cô vẫn nhận thấy khiến ánh mắt anh lóe lên tia lo lắng.
– Chào… anh.
Giọng nói nhẹ nhàng của Kaylin khiến anh có chút bất ngờ. Cô nói được thì anh cũng mừng. Kaylin ở cùng với bọn họ từ khi lên 7 tuổi, giống như một cô em gái đối với ba người bọn họ. Tuy là không thể bảo vệ cô mỗi lần cô bị Zane đánh, nhưng mà họ vẫn chăm sóc cô rất tốt không hề ngược đãi cô.
– Nói được rồi sao? Dạo này sống tốt chứ? – Anh gật đầu giao tiếp như người quen cũ mà hỏi chuyện cô vài câu.
Kaylin mỉm cười còn gật đầu đáp lại anh:
– Rất tốt ạ.
– Muộn như vậy rồi không định lấy cớ rời đi sao? Cô cũng không nên ở nơi như này quá lâu đâu.
Trước lời nhắc nhở của Davin, cô cũng đồng ý. Vừa nãy cũng định xin phép để về trước rồi, cô đến đây với tư cách là người của gia tộc William để chúc phúc cho hai vợ chồng trẻ là được rồi. Xin rút khỏi cuộc vui để về sớm thì tốt hơn. Cô còn phải gọi điện cho Zane nếu không anh sẽ tức giận lắm.
Chào Davin xong thì cô cũng xin phép chủ nhân bữa tiệc để đi về trước. Davin thấy cô đi rồi mới dám lôi điện thoại ra để gọi. Ánh mắt anh cũng khó đoán hơn vừa nãy rất nhiều.