“Các ngươi muốn tấn công nơi nào?”
“Đông Hải”.
“Ha ha ha…”, Đồ Tu Tư cười to nói: “Người Phù Tang các ngươi thật đúng là có thù phải trả, nghe nói thất hoàng tử của Bắc Lương vừa đùa giỡn các ngươi, hại các ngươi tổn thất ba chục vạn đại quân, hạm đội còn bị dọa làm hải tặc… Ha ha”.
Tẫn An Tư Lang cũng lúng túng cười nói: “Hạm đội của bọn ta quả thật đã ảnh hưởng, nhưng bọn ta đã bắt đầu đặt kế hoạch xây dựng trên toàn quốc, mua mới chiếm hạm, bây giờ cũng có hơn một ngàn chiếc, nếu như ba ngàn chiến hạm ở chỗ ngài nguyện ý giúp bọn ta, vậy thì chúng ta có thể vận chuyển số lượng lớn quân đội đến Đông Hải đầu tiên, báo thù cho Đức Xuyên Nhất Hùng tướng quân”.
“Được, vậy thì ngoại trừ vàng đã cam kết, ta còn cần đàn bà dùng không hết”.
Tẫn An Tư Lang phất tay, mười mấy người phụ nữ Phù Tang mặc đồ trong suốt đi vào, hắn ta cười nói: “Đây là Đức Xuyên Nhất Nam tướng quân đặc biệt chọn lựa cho ngài, Đức Xuyên Nhất Nam tướng quân còn nói, đợi đến khi chúng ta có được Đông Hải, phụ nữ Trung Nguyên tùy cho ngài chọn…”
Hoàng cung Bắc Lương.
Lãnh Thiên Minh xem thư mật từ Đại Lương gửi về, hắn nhíu mày, Hiên Vũ Khuyết gây dựng sức mạnh toàn quốc để liều mạng với mình.
“Mọi người có ý kiến gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
“Đại vương, số lượng đại quân Đại Lương lớn hơn nhiều so với chúng ta, mù quáng ứng chiến chỉ có bất lợi đối với quân ta, trước mắt chỉ có cố thủ thành trì, nghĩ cách dần dần đập tan, thần đã lệnh cho xưởng vũ khí phủ Thanh Châu đưa số lượng lớn pháo binh về các thành trì”, Tân Cửu nói.
Lãnh Thiên Minh gật đầu.
Liên quân thống soái Đa Đoạt nói: “Đại vương, dựa theo bẩm báo của thám tử, Đại Lương vội vàng khai chiến, lương thảo cung ứng căn bản không đủ, chỉ cần nghĩ cách cắt đứt lương thảo của bọn chúng, quân đội Đại Lương tất nhiên sẽ không chống đỡ được lâu, trước mắt biên giới Sơn Đông đầy đủ lương thảo, Hắc Kỳ quân lại đánh đâu thắng đó, mạt tướng thấy cần phải nhân cơ hội này tấn công vào Đại Lương, nếu bọn họ dám đến thì chúng ta dám đi”.