Hạ Phù ngẩng đầu: “Cậu không muốn chết thì phải nghe tôi.”
Minh Thù nhướng mày: “Nếu tôi muốn chết?”
Hạ Phù im lặng: “Vậy cậu nghe theo ông ta.”
“Cậu không cản tôi?”
“Người muốn chết thì cản thế nào?”
Lão tử hận không thể bóp chết cô.
Minh Thù cười cười: “Đúng vậy, người muốn chết nào có cản được. Vân Sách không phải là như vậy sao.”
Nói đến Vân Sách, Hạ Phù cũng có chút tò mò: “Làm sao cậu bắt được Vân Sách?”
Bọn họ nhiều người như vậy lùng bắt toàn thành phố cũng không bắt được Vân Sách, nhưng cô lại bắt được.
“Không thể nói là tôi bắt được, là tự hắn tìm tới, tôi chỉ tiện tay túm hắn tới đổi khẩu phần lương thực.”
Minh Thù rũ tay: “Nói chung tôi lớn lên tương đối đáng yêu, hắn muốn bị tôi bắt, dù gì cũng vinh quang hơn bị những ông già kia bắt được.”
Có vẻ như Hạ Phù không tin tưởng cô ta.
Minh Thù liếc Hạ Phù, Hạ Phù nhận thấy, nhanh chóng im lặng:
“Các người cũng được xem như là nửa đồng loại, cô nỡ lòng bán đứng đồng loại sao?”
“Đồng loại sao quan trọng bằng khẩu phần lương thực.”
Hơn nữa còn là đồng loại không có ý tốt.
Hạ Phù: “…”
Không muốn nói chuyện với cô.
…
Hạ Phù tiễn Minh Thù đi, xoay người liền thấy Hạ Dẫn đứng sau lưng hắn:
“Cậu không nói với cô ta?”
Hạ Phù lạnh lùng: “Không.”
Hạ Dận quan sát Hạ Phù vài lần: “Cậu thích cô ta sao?”
Hạ Phù suy nghĩ một chút, nói: “Đúng.”
“Cô ta là nữ vương Huyết tộc, cậu là thợ săn Huyết tộc, cậu còn thích cô ta sao?”
Giọng nói Hạ Dận tràn đầy giận dữ.
“Đúng.”
Hạ Dận cười lạnh một tiếng: “Hạ Phù, gần đây là tôi quản cậu quá ít, ngay cả tên của mình cậu cũng đã quên rồi.”
Hạ Phù rất muốn đáp trả, thế nhưng thiết lập không cho phép, anh ta chỉ có thể im lặng, trong lòng rủa hàng ngàn câu chửi thề.
Tên của lão tử, lão tử biết rất rõ.
“Về cấm túc cho tôi.”
Hạ Dận lửa giận khó nhịn ra lệnh: “Khi nào suy nghĩ cẩn thận thì đi ra, không nghĩ ra thì đừng ra ngoài. Người nối dõi Hạ gia không chỉ có một mình anh.”
Hạ Phù nhìn Hạ Dận, nói rõ từng chữ: “Là ông ép tôi.”
Lúc nào lão tử bị tức đến như vậy!
Lão tử không làm.
Hạ Phù ném thẻ trong ngực xuống trúng chân Hạ Dận, lạnh nhạt liếc ông ta một cái, xoay người rời đi.
Ban đầu, Hạ Dận không kịp phản ứng.
Cho đến khi Hạ Phù xuống cầu thang, ông tôi mới nổi giận gầm lên:
“Hạ Phù!”
Hạ Phù bước nhanh hơn.
Hạ Phù nghe được tiếng hệ thống leng keng trừ điểm của hắn, liền biết không xong rồi, kích động thật sự không tốt chút nào.
Điểm tích lũy đã trừ nên chắc chắn anh ta sẽ không quay về nữa.
[Cửu thiếu, ngươi lại phá thiết lập, sẽ bị trừ điểm tích lũy.]Cửu thiếu vốn ít điểm tích phân, lại còn làm bậy.
“Hừ, bổn đại nhân sẽ nhanh chóng kiếm về.”
Hạ Phù rất tự tin.
[…] Trở lại phải bị nghiêm phạt đó!Hạ Phù không cãi nhau với hệ thống, đuổi theo Minh Thù.
“Tôi gây sự với Hạ gia.”
Minh Thù à một tiếng, sau đó bình tĩnh hỏi: “Đâu có liên quan gì đến tôi?”
Hạ Phù nhìn chằm chằm cô: “Bởi vì cô.”
Nếu như hắn tiếp tục ở Hạ gia, Hạ Dận nhất định sẽ bảo hắn làm những chuyện kia, nếu hắn làm thì làm sao có thể theo đuổi cô.
Đúng!
Anh ta cũng vì nhiệm vụ!
“Cho nên cậu tìm tôi sao?”
Minh Thù ôm chặt cái rương.
“Mọi thứ của tôi đều do Hạ gia cung cấp, tôi không có chỗ để đi.”
Lão tử thực sự là thiên tài: “Tôi từng cứu cậu một mạng, chẳng lẽ bây giờ cậu không giúp tôi lại được sao.”
Mặc dù nói rất có tình có lý, nhưng sao ta luôn thấy cậu ta có ý hãm hại trẫm?
Mnh Thù tiếp tục ôm chặt cái rương, nghi ngờ:
“Hạ gia sẽ bỏ qua cho cậu sao?”
Thiên tài Hạ gia, có thể nói mặc kệ sẽ mặc kệ sao?
Ông ta mặc kệ, nhưng liệu người khác có mặc kệ không?
Đừng có đùa.
Bồi dưỡng một người tốn biết bao nhiêu thời gian và sức lực.
“Dù sao… Tôi cũng sẽ không quay về.”
Biểu cảm Hạ Phù xám xịt: “Chỗ đó, tôi chịu đủ rồi.”