Nhưng hôm nay, quy củ này đã bị Sở Vân phá vỡ.
– Sở Vân, không giết ngươi ta thề không làm người!
Thiết Ngao hận đến nỗi toàn thân run rẩy, một luồng sát khí ngập trời tràn ngập ra, cơ hồ là đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Gió ân cần vỗ về, ánh dương quang ấp áp, sóng biển rì rào, trong không khí thoang thoảng vị mặn nồng của muối. Chiếc thuyền hoa nhẹ lướt trên mặt biển bao la hùng vĩ mà tĩnh mịch, xanh lam màu cẩm thạch. Nhìn về phía xa xa, mặt biển cùng bầu trời màu xanh làm dường như là nối lại làm một, sóng biển dung hòa cùng với ánh mặt trời.
– Tốc độ của con thuyền này thực rất nhanh!
Kim Bích Hàm đứng bên cạnh mạn thuyền, cảm thụ được gió lớn phả vào mặt, trong nội tâm chấn động.
Thuyền hoa không hề giống với biểu hiện đơn giản ở bên ngoài, tốc độ lúc này của nó chỉ sợ là đã siêu việt Ưng Tường Hào, Mãnh Nha Hào.
– Khó trách Hồng Thường Tiên Tử chưa từng bao giờ để ngoại nhân ngụ lại ở trên thuyền.
Trong nội tâm Sở Vân cũng cảm thấy rất kinh ngạc, bất quá biểu hiện vẫn là bất động thanh sắc.
– Với tốc độ như thế này, chỉ cần đến nửa đêm, là có thể trở lại Thư Gia Đảo rồi.
Phi Hổ đi tới, trên thân vẫn mặc một bộ hồng thường. Ống tay áo nàng bay bay thuận theo từng cơn gió, diễm lệ như một đóa hải đường.
– Như vậy là tốt nhất.
Sở Vân cười cười, đang muốn nói một vài lời cảm ơn, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng hét lớn:
– Đừng nghĩ các ngươi đã có thể chạy thoát rồi! Lão phu ở đây, các ngươi ai cũng không thể trốn khỏi lòng bàn tay của ta!
– Không tốt! Lão Tổ Viêm Gia đuổi tới!
Kim Bích Hàm kinh hô một tiếng, chứng kiến Lão Tổ Viêm Gia, cưỡi trên yêu thú Hôi Tẫn Mã, giống như là một đám mây đen cuốn thẳng tới.
Tốc độ của lão cực nhanh, so với thuyền hoa còn phải nhanh hơn nhiều.
– Lão già mắc dịch này, đúng là âm hồn bất tán mà.
Sở Vân cắn răng, lấy ra Cụ Phong Cung, một mũi Lưu Tinh Tiễn bay vút ra. Nhưng Lưu Tinh Tiễn nhiều lần lập công, không ngờ chỉ có thể phá vỡ một ít bụi mây đen, trong nháy mắt đã được bù đắp trở lại.
– Đối phương là Hôi Tẫn Mã đẳng cấp Linh Yêu! Không được chủ quan!
Kim Bích Hàm triệu hoán ra Kim Ngọc Tiên Điệp, dẫn đầu bầy Kim Phấn Điệp, tiến hành ngăn cản.
– Kim Ngọc Tiên Điệp?
Lão Tổ Viêm Gia cảm thấy hơi kinh dị, sau đó chợt cười to một cách dữ tợn:
– Tốt, rất tốt! Xem ra lão phu thu hoạch lần này tương đối khá. Không chỉ có được tuyệt phẩm Thiên Hồ, Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi, còn có thêm cả Kim Ngọc Tiên Điệp!
Hôi Tẫn Mã công phòng nhất thể, đồng tử màu đỏ thẫm, bốn vó đạp tại chỗ, bắn ra vô số đốm lửa đỏ tươi, nóng rực. Chung quanh nó là một tầng khói bụi, cuồn cuộn giống như là mây đen. Bất luận đạo pháp nào đánh lên, tầng mầy đen này lại bị triệt tiêu đi một
ít. Nhưng sau đó lập tức sẽ được tái tạo lại, quả thực phi thường khó chơi.
– Dám ngăn cản lão phu, các ngươi chết chắc rồi!
Lão Tổ Viêm Gia hất ống tay áo kên, một kiện Yêu binh Tâm Diễm Bút bay ra. Chiếc bút lông này, toàn thân giống như được đúc từ hồng ngọc, trên đầu bút, một ngọn lửa màu đỏ tươi đang bốc cháy.
Viêm Gia cầm lấy cây bút, thúc dục đạo pháp, lăng không vẽ một cái.
Phía dưới thuyền hoa, lập tức bốc lên một bức tưởng lửa thiêu đốt hừng hực. Nước biển xung quanh lập tức bị bức tường này thiêu đốt đến bốc hơi, phát ra tiếng xèo xèo.
– Đây là Tâm Diễm Bút đẳng cấp Linh Yêu!
Sở Vân cả kinh.
– Loại hỏa diễm trình độ này cũng muốn cản đường ta sao?
Hồng Thường Tiên Tử cười xùy một tiếng, khống chế thuyền hoa, không thèm quan tâm, mạnh mẽ đâm tới, trực tiếp xuyên thẳng qua bức tưởng lửa, tiếp tục lướt đi.
– Đây là yêu thuyền gì? Không thể là một chiếc thuyền hoa đơn giản được!
Lão Tổ Viêm Gia lại cả kinh. Trong lòng lão vô cùng tinh tưởng uy lực của Tâm Diễm Bút, thực không ngờ tới lại có thể bị công phá một cách đơn giản như vậy. Sở Vân liên tục phóng ra Lưu Tinh Tiễn, Lão Tổ Viêm gia vận dụng Tâm Diễm Bút, thúc dục đạo pháp, vẽ ra một mặt hỏa thuẫn, ngăn cản lại những mũi tên bắn tới.