Khương Tình gần như phát điên mà phóng người qua, nhưng không nhanh bằng một bóng dáng màu đen ở phía sau cô.
Hạ Nhi chỉ thấy trước mặt cô loé lên một vầng sáng.
Dung Lạc đã đỡ được cô, nhanh tay túm lấy con dao cô đang cầm.
Thế nhưng vẫn chậm một bước.
Cô — đã tự đâm chính mình.
Mũi nhọn sắc bén của con dao xuyên qua da thịt, máu nhanh chóng thấm đẫm chiếc váy màu trắng thanh thuần trên người cô, một mảng ướt đẫm mang sắc đỏ kinh người trông như một đoá hoa sen huyết sắc, trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều cảm thấy cô yếu ớt tựa như muốn biến mất khỏi cuộc đời này.
Bàn tay Dung Lạc run run phủ lên bàn tay cô.
Chiếc áo sơ mi trên người Dung Lạc vốn là màu đen, nhưng bất kì ai cũng nhìn thấy rõ màu máu đỏ rực trên người nữ nhân đang chảy thấm ướt cả một mảng áo ấy, dòng máu theo lưỡi dao chảy ra ngoài, thấm vào tay Dung Lạc, sau đó lênh láng khắp mặt đất.
Bàn tay Dung Lạc bất giác đã run lên bần bật.
Khương Tình không còn vẻ mặt bình thản nữa, tâm trí đã bị cô dồn ép đến mức sụp đổ hoàn toàn, sắc mặt trắng đến không thể trắng hơn, toàn thân đều đang phát run chạy tới, muốn đưa tay ôm lấy cô thì bị Dung Lạc hất mạnh tay ta.
Dung Lạc ôm chặt Hạ Nhi vào lòng, đôi mắt màu xanh biển đầy sát khí, nhìn cô giận dữ quát lớn:
“Em đang làm gì vậy? Em điên rồi có phải không?”
Khương Tình nhìn máu chảy dài dưới sàn, chỉ cảm thấy toàn thân như đang bị ném vào một tầng hầm băng giá buốt lạnh.
Đôi mắt nâu sẫm không còn tĩnh lặng, vẻ lãnh đạm như bình thường cũng tan tác hết cả, mà thay vào đó là sắc mặt như lửa như nước lại như mây mù.
Xung quanh tất cả đều là máu của cô.
Lưỡi dao ấy đâm xuống còn đau hơn cả cái chết, nó còn đau hơn cả những vết thương mà Khương Tình trước giờ từng gánh chịu.
Còn đau hơn gấp trăm nghìn lần những ngày Khương Tình tự dằn vặt bản thân trong câm lặng kia.
Khương Tình nhìn đôi mắt hổ phách không hề có biểu cảm đau đớn gì, chỉ có lạnh lẽo, muốn ôm cô vào lòng lại không thể tiến lên.
Muốn điên cuồng giận dữ mắng cô tại sao lại độc ác đến như vậy?
Thế nhưng cổ họng tắt nghẹn không thốt nổi nên lời.
Ngay lúc này, Khương Tình chỉ hận không thể để cô mặc sức đâm chém cả trăm nhát dao lên người mình, còn thống khoái thoải mái hơn là nhìn cô tự làm tổn thương bản thân như thế.
Mọi câu nói đều tắc nghẹn trong cổ họng.
Máu của cô lại khiến Khương Tình đau đến không nói nên lời, đau tưởng chết.
Sắc mặt Khương Tình tái mét, ngực phập phồng dữ dội, cuối cùng khó khăn lắm mới khàn giọng nói lên một chữ:
“Mau…”
Gọi xe cấp cứu.
Những thanh âm cuối cùng gần như không thể thốt nổi ra, mắc ứ trong cổ họng.
Tô Thịnh đứng phía sau cũng không cần Khương Tình nhắc nhở, đã ngay lập tức đi gọi điện thoại.
Hạ Nhi mặc kệ những lời trách móc của Dung Lạc, cũng mặc kệ việc Dung Lạc tại sao lại xuất hiện ở đây.
Cô đẩy mạnh Dung Lạc ra, loạng choạng lùi ra sau một bước, máu nhỏ giọt theo lưỡi dao nhỏ xuống dưới chân cô.
Khuôn mặt cô vốn đã trắng, bây giờ vì đau đớn mà càng nhợt nhạt hơn.
Tay Hạ Nhi run run nắm lấy cán dao, không chút do dự giật mạnh con dao ra, đôi mắt hổ phách của cô càng lúc càng đỏ, đỏ như máu vậy.
Trán cô cũng bắt đầu túa đầy mồ hôi.
Khương Tình nhìn máu tuôn ra không ngừng trước ngực cô, hốt hoảng đến bật khóc.
Thân thể không ngừng run rẩy.
Lần đầu tiên Khương Tình rơi nước mắt trước nhiều người như vậy, không còn bộ dạng thanh cao lãnh đạm, chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào.
“Xin em.. tôi xin em đấy. Thà là em giết tôi đi còn hơn..”
Hạ Nhi bật cười:
“Khương Tình…”
Giọng cô rất thấp, nhưng vô cùng tuyệt tình:
“Chúng ta… ân đoạn nghĩa tuyệt. Kiếp này sống chết… vĩnh viễn… không gặp lại nữa.”
Sự quyết tâm này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều thảng thốt kinh hãi.
Cơ thể Khương Tình chấn động, lảo đảo rồi ngã quỵ xuống đất.
Lời cô nói còn dữ dội hơn dao kiếm, chọc thẳng vào trái tim Khương Tình.
Đau đến chết lặng.
Cảnh tượng kinh hồn bạt vía này khiến không ai dám thở mạnh.
Hạ Nhi đau đến choáng váng nhưng không nhíu mày lấy một cái.
Cố đè nén sự đau đớn trong lòng xuống, nhìn thẳng vào mắt Khương Tình, lảo đảo một thân máu tươi tiến tới, con dao đẫm máu trong tay loé lên ánh sáng thanh lạnh.
Càng gần về phía Khương Tình, trong đầu cô lại chỉ toàn là nỗi bi thương, cô cố đè nén bản thân không thốt ra hỏi một câu:
Thật sự không cần em nữa sao?
Câu hỏi đó đã mọc rễ trong lòng cô rất lâu, rất lâu rồi.
Nữ nhân này đã tàn nhẫn bỏ cô mà đi, cô đuổi theo dưới trời đêm tối lạnh lẽo, chỉ hy vọng nữ nhân này có thể quay đầu nhìn cô dù chỉ một lần.
Oán niệm đã hoàn toàn bóp nát sự yếu đuối đến hèn mọn cuối cùng trong lòng cô.
Hạ Nhi cắn răng, liều mạng giữ vững hơi thở, ném một vật tới trước mặt Khương Tình.
Khương Tình đờ đẫn nhìn qua.
Là chiếc nhẫn cầu hôn ngày ấy Khương Tình tự mình đeo lên ngón tay cho cô.
Như có lưỡi dao đâm thẳng vào tim.
Khương Tình nghĩ, cho dù lúc nãy cô có đâm vào tim mình một dao, cũng sẽ không đau bằng lúc này.
Nước mắt Khương Tình vô thức rơi xuống, bàn tay run lên bần bật đưa ra nhặt lấy chiếc nhẫn, ánh sáng lạnh lẽo hắt lên đôi mắt nâu sẫm đã không còn chút bình thản nào.
Chỉ còn sự bi thương và đau đớn tưởng chết.
Khương Tình đã từng hi vọng rằng, chỉ cần trong lòng có nhau, dù có thế nào cũng không sao cắt đứt được.
Thế nhưng cô thật sự làm được rồi.
Sống chết không gặp.
Khương Tình siết lấy chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, toàn thân run rẩy không ngừng, khóc đến tê tâm liệt phế.
Hạ Nhi không nói thêm một câu nào nữa, loạng choạng đi ra ngoài.
Dung Lạc cắn môi, lập tức bước nhanh theo phía sau cô, sợ cô đi không vững sẽ ngã xuống.
Hàn Tịch chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, không nói gì hết, lập tức đi theo cô.
Khi họ đi ra gần tới cửa lớn Khương thị.
Khương Tình đứng bật dậy, quát lớn một tiếng:
“Hạ Nhi!”
Hạ Nhi lại không hề dừng bước, vô cùng dứt khoát đi ra khỏi cổng, Tiêu Tự cũng ra lệnh cho vệ sĩ sau lưng mình rút lui.
Đến rất nhanh, và đi cũng rất nhanh.
Ngay lúc bóng dáng cô vừa khuất sau cửa, An Tranh đột ngột xuất hiện chặn trước mặt Khương Tình.
Những chuyện vừa xảy ra, An Tranh đều nhìn rõ trong mắt, cũng đã biết Hạ Nhi hiện giờ đã thành toàn cho điều Khương Tình muốn.
Không còn quan hệ gì với nhau nữa.
An Tranh nhìn Khương Tình chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói:
“Người đủ tàn nhẫn. Trước giờ luôn là cô ấy. Khương Tình, lần này cậu sai rồi.”
Khương Tình chết lặng nhìn An Tranh, sâu trong đáy mắt nâu sẫm bi thương đến cực độ có thứ gì đó đang vỡ tan, lại có thứ gì đó đang gom gộp lại.
An Tranh không muốn để ý tới nữa, quét mắt nhìn đại sảnh một lượt, cất giọng lạnh lẽo:
“Hôm nay các người cũng thấy rõ rồi đấy. Hạ gia và Khương gia đã không còn quan hệ gì nữa. Khương tổng muốn cưới ai, hoàn toàn là danh chính ngôn thuận.”