Mặc dù có một chút ích kỷ, nhưng mà tôi cũng là một người mẹ, sự ích kỷ của tôi là bởi vì tôi là mẹ ruột của Tiểu Âu.
Sự ích kỷ của tôi cũng là vì tôi lo lắng cho sức khỏe của Tiểu Âu.
Nhưng mà, Tiểu Âu và Mạch Bạch là anh em ruột.
Nếu như Tiểu Âu thật sự phù hợp vậy thì dù tôi có không nguyện ý cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ nhìn anh trai của Tiểu Âu còn trẻ mà đã qua đời”
Giản Đồng gật đầu cũng không phủ nhận.
Cuộc sống sẽ luôn mang đến cho con người sự khôn ngoan điềm tĩnh.
Bà chủ Giản cũng là mẹ mài! Cô hơi cười, cười như những đám mây rực rỡ: “Vậy thì làm kiểm tra một lần nữa đi”
Cô nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ: “Như vầy đi, hôm nay tôi đến trường học đón đứa bé đó với cô rôi chúng ta cùng đi đến bệnh viện ”
Sắc mặt của Đinh Noãn trắng bệch, có một chút hoảng loạn.
Nhưng mà cô ta nghĩ tới cái gì đó, lại nói: “Như vậy không được, Tiểu Âu còn phải đi học…”
Lời còn chưa nói xong, Giản Đồng đã cắt đứt lời của cô ta: “Tất nhiên cô cũng có thể không đi”
Cô mỉm cười xán lạn: “Nhưng mà Giản Thời Âu chỉ có một cơ hội mà thôi.”
Đinh Noãn căn chặt môi, cô ta không ngờ rằng Giản Đồng lại cáo già như vậy.
Lão già Giản Chấn Đông chẳng phải đã nói.
Đứa con gái này của ông ta rất mềm lòng, sẽ luôn để lại đường sống cho người khác sao? Chết tiệt! Cô ta không nhìn thấy được mặt của cô ta đã đen xám rôi.
Mà Giản Đồng lại không bị mù.
Từ đó, trong lòng cô chắc chắn, mấy tờ giấy ở trên bàn là giả.
Trong lòng Đinh Noãn bực tức: “Được.”
Tiếng “Được”
này của cô ta, rơi xuõng bên tai của Giản Đồng, cô nghĩ, Đinh Noãn này không sợ con trai của mình phù hợp à? Nhưng mà cô cũng không nói gì chỉ đứng lên,




– —————–