Hàn Mạc gật đầu.
– Hàn Mạc…!
– Vâng, cô cô!
– Ngươi… Có thích cô gái nào không?
– Thích theo như lời cô cô là có ý tứ gì?
Hàn Mạc chớp mắt:
– Là tôn trọng hay là… Tình yêu nam nữ?
Tú công chúa ha ha cười nói:
– Ngươi còn giả ngu ở trước mặt ta sao?
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên nhẹ giọng ngâm nói:
– Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ… Thử tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ…!
(Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hơn biết mấy người đời gần gụi
Hai tình ví phỏng mãi lâu dài
Đâu cứ phải mai mai tối tối
Thước kiều tiên – Tần Quán – Nguyễn Xuân Tảo)
Khuôn mặt xinh đẹp của Tú công chúa hiện ra vẻ kinh ngạc, dừng ở Hàn Mạc, sau một lát, mới hạ giọng nói:
– Bài thơ này … ai làm?
– Cô cô trước kia đã nghe qua?
– Không có!
– Nếu chưa từng nghe qua, bài thơ kia tự nhiên là ta làm.
Hàn Mạc thản nhiên cười, trong lòng lại hơi có chút phiền muộn, thời điểm Tú công chúa hỏi hắn trong lòng thích ai, không ngờ trong đầu hắn hiện lên không ít bóng dáng.
Liễu Như Mộng, Đỗ Băng Nguyệt, Sương Nhi, Tiêu Linh Chỉ, thậm chí cả… Bích di nương, khuôn mặt các nàng giống tia chớp xẹt qua trong đầu, nhưng thật muốn xác định xem đối với ai có tình yêu nam nữ, lại thật sự rất khó nói cho rõ ràng.
Tú công chúa khẽ cười nhẹ nói:
– Hoá ra ngươi còn là một vị đại tài tử… Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ… Thử tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ… Bài thơ này của ngươi, thật ra rất hay.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
– Ý trung nhân, chính là chỉ có thể ngộ, không thể cầu, đó dựa vào duyên phận, nói không chừng có một ngày sẽ gặp. Một khi đã có tình ý, cũng không cần quan tâm thời thời khắc khắc có thể ở cùng một chỗ hay không, chỉ cần trong lòng lúc nào cũng nghĩ về đối phương là được, điều đó thật ra rất ngọt ngào.
– Tuổi ngươi không lớn, nhưng nói chuyện lại có bộ dáng đó.
Tú công chúa ha ha cười:
– Giống như là biết rất nhiều về chuyện tình nam nữ vậy.
Nàng như thế là xem thường Hàn Mạc rồi, đối nhân xử thế ở hai thế giới, Hàn Mạc đối với sự tình nam nữ, chỉ sợ so với nàng sâu sắc không biết bao nhiêu, cho nên Hàn Mạc chỉ nhàn nhạt cười, cũng không nói thêm gì.
– Ta nghe nói… Mộ Dung Hạc có chút mâu thuẫn với ngươi ở trong quân doanh?
Tú công chúa đột nhiên hỏi
Hàn Mạc lập tức nhíu mày, tay dừng mái chèo lại, để cho thuyền nhẹ nhàng trôi dạt trong hồ, chăm chú nhìn Tú công chúa, chậm rãi nói:
– Mâu thuẫn giữa ta cùng với hắn, dường như không chỉ là ở quân doanh… dường như ở chỗ nào hắn cũng không ưa ta!
– Vậy ngươi cũng chưa từng để hắn vào trong mắt.
Tú công chúa liếc Hàn Mạc một cái:
– Các ngươi đều làm việc trong quân doanh, không thể hòa thuận một chút sao?
Hàn Mạc lạnh lùng cười, hỏi ngược lại:
– Công chúa cảm thấy ta và hắn có thể chung sống hòa thuận sao?
– Mọi chuyện đều do con người làm ra mà thôi…!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
– Quả thật là mọi chuyện đều do con người làm ra. Chỉ có điều muốn xem cách hắn xử sự như thế nào. Ta từ trước đến nay không ngại làm ra phản ứng tương tự!
Tú công chúa khẽ thở dài:
– Hàn Mạc, trong lòng ngươi có từng oán giận hay không!
– Cái gì?
– Oán giận ta và hắn đã quá gần gũi?
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, mới nói:
– Đó là việc riêng của công chúa, Hàn Mạc không có quyền hỏi đến.
Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, nói:
– Công chúa, đêm đã khuya, ta nghĩ ta nên rời đi!
Tú công chúa xem xét Hàn Mạc, thản nhiên cười:
– Tiểu tử kia, ngươi tức giận?
Hàn Mạc lắc đầu.
– Ta nghe nói từ nay trở đi ngươi phải tham gia diễn tập binh.
Tú công chúa chậm rãi nói:
– Mọi việc đều phải cẩn thận, về phần Mộ Dung Hạc… Ngươi không cần chấp nhặt với hắn … Đúng rồi, ở trong này, ta không muốn nghe ngươi gọi ta là công chúa!
Hàn Mạc lắc lắc đầu:
– Nếu nói đến Mộ Dung Hạc, vâyk chỉ có thể xưng là Công chúa … Bởi vì đó là đã đề cập tới rồi công sự!
Tú công chúa sóng mắt lưu chuyển, cất tiếng cười trong trẻo, đưa một quả nho sát lại, nói:
– Tiểu tử này thật sự tức giận, tốt, cô cô nhận lỗi với ngươi, cho ngươi ăn nho …!
Nàng chớp đôi mắt quyến rũ, nũng nịu hỏi:
– Vậy ngươi muốn ta dùng tay đút ngươi ăn, hay là dùng … miệng …!
Hàn Mạc ngửi được mùi thơm trên người Tú công chúa, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn mềm mại ngay tại trước mắt, đôi mắt lấp lánh, tim không khỏi đập thình thịch, không khỏi nhắm mắt lại.
Sau một lát, chỉ cảm thấy cỗ mùi thơm kia càng thêm tới gần, cũng có tiếng hơi thở mềm nhẹ, bỗng quả nho chạm vào môi hắn, hắn không khỏi hé miệng, khiến quả nho lọt vào trong miệng, sau đó liền cảm giác môi hắn chạm vào hai phiến môi ôn nhuận, mềm mại, cái mũi hắn cũng chạm vào một nơi trơn mịn, biết cái mũi hắn tất nhiên là đụng phải khuôn mặt như ngọc bong loáng của Tú công chúa, như vậy môi hắn đụng tới …!
Hắn cảm giác trái tim mình đập mãnh liệt, không kìm nổi mở mắt, mở to mắt trong nháy mắt, chỉ nghe tiếng cười như chuông ngân cất lên, Tú công chúa đã xoay người lùi lại, động tác nhanh nhẹn nhẹ nhàng, chỉ trong nháy mắt, liền lần nữa ngồi lên tấm thảm, đôi mắt mị hoặc nhìn vào chính hắn, cười ha hả, nói:
– Ăn nho ngon không?
Hàn Mạc nuốt quả nho trong miệng, chỉ cảm thấy so với bình thường thì quả nho này ngọt hơn, thơm hơn, lại nhìn vẻ nhìn xuân tình vô hạn của Tú công chúa, Hàn Mạc trong lòng chỉ có thể thở dài:
– Điên đảo chúng sinh, cũng không phải là hư ngôn, nhưng… mị hoặc như yêu nữ, ai có thể ngăn cản.