Hàn Băng cẩn thận thực hiện đủ tứ chẩn, sau đó còn kéo nhẹ mi mắt bệnh nhân lên kiểm ra. “Vị này hẳn là mẫu thân của Khôi tiểu thư, Khôi phu nhân đúng không?”
Quý phụ ngay lập tức gật đầu. “Đúng vậy thần y, đây là nữ nhi của ta.”
“Khoảng thời gian mà Khôi phu nhân mang thai tiểu thư hẳn là rất gian nan, đã đi cầu vô số danh y dược sĩ để cải thiện tình trạng sức khỏe nhỉ?”
“Phải, quả thật là có chuyện đó! Lúc mang thai Ôn Nhi, cơ thể ta vô cùng yếu ớt, đại phu cùng thái y đều nói rằng cái thai khó giữ được. Ta đã cầu danh y rất nhiều nơi mới có thể sinh ra nó an toàn, nhưng lại không ngờ…” Khôi phu nhân nói đến đây liền không nhịn được nước mắt, khẽ thút thít không nói gì nữa.
“Cái thai đó quả thật không dễ gì để có thể giữ lại.”
“Nghĩa là sao?” Trần Ngọc Thi ngồi ở bên cạnh Khôi Tinh Ôn sửng sốt nghi hoặc, bàn tay nắm chặt tay bệnh mỹ nhân, tràn đầy lo lắng.
“Bởi vì khi Khôi phu nhân mang thai, trong người đã bị hạ một loại trùng cổ, có tên là Nguyệt Thân cổ. Ta không biết ngài đã dùng cách gì, thế nhưng trùng cổ đó đã theo đường máu, từ trong cơ thể ngài tiến vào cơ thể vị tiểu thư đây, cũng vô tình may mắn mà cứu lấy mạng hai mẹ con ngài.”
“Gì cơ?! Trùng cổ? Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?” Khôi phu nhân nghe xong khuôn mặt tái mét không còn giọt máu, run rẩy nắm lấy bàn tay của nữ nhi.
Sắc mặt của Trần Ngọc Thi cũng rất tệ, mím môi không nói lời nào, chỉ là bàn tay càng thêm siết chặt, lo lắng mà nhìn Khôi Tinh Ôn.
Nam Thiên Sang nghe đến tên cổ trùng liền hiểu ra gật đầu, sau đó bắt đầu phổ cập kiến thức cho bọn họ nghe.
“Nguyệt Thân cổ chỉ có thể hạ trên người nữ nhân đang mang thai. Cổ trùng sau khi đi vào trong cơ thể sẽ hấp thu hết tất cả chất dinh dưỡng truyền đến thai nhi, sau đó từng chút một ăn sạch cơ thể đứa bé trong bụng, đợi khi ăn hết sẽ phá bụng mà ra, hút sạch máu người mang thai, cuối cùng sẽ tự nổ mà chết.”
Hàn Băng hài lòng nhìn tiểu tử gật đầu. Gặp được một tiểu hài tử thông minh ngoan ngoãn như này chính là may mắn của nàng.
“Vậy nữ nhi của ta sẽ chết sao? Thần y, cầu xin ngài, xin ngài cứu lấy Ôn Nhi, bao nhiêu bạc ta cũng sẽ đưa, thậm chí bắt ta làm trâu làm ngựa cho ngài cũng được! Chỉ cần ngài…”
“Mẹ!” Khôi Tinh Ôn vội vàng cắt ngang lời của mẫu thân, bình tĩnh dịu dàng vỗ vỗ mu bàn tay đối phương khiến bà bình tĩnh lại.
“Mẹ đừng cuống, nếu số ta chưa tận, ông trời vẫn sẽ để ta sống tiếp. Còn nếu số đã tận, dù có trăm phương ngàn cách cũng không thể thay đổi được kết cục cuối cùng.”
Khôi phu nhân đau lòng nhìn con gái hiểu chuyện, chỉ có thể bất lực vừa khóc vừa ôm nữ nhi vào lòng.
Hàn Băng nhìn tình cảm mẫu tử ấm áp của hai người khẽ hạ mắt, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
“Trong cái rủi cũng có cái may, khi trùng cổ bị hạ vào người phu nhân đã có chút muộn, hẳn là vào thời điểm thai kỳ tháng thứ năm nên trùng cổ không thể gặm nhấm được cơ thể thai nhi nữa mà chỉ hấp thu một phần dinh dưỡng cần thiết, sau đó bị ép buộc tiến vào người đứa trẻ, cũng chính là Khôi tiểu thư đây. Bất quá…”
Khôi phu nhân lo lắng nhìn về phía Hàn Băng, nín thở chờ đợi lời nói tiếp theo của nàng.
“Bất quá nếu Khôi tiểu thư mang thai, kết quả sẽ giống như Tiểu Sang nói. Nguyệt Thân cổ sẽ thức tỉnh hoàn toàn trong cơ thể tiểu thư, sau đó hấp thu dinh dưỡng và ăn sạch thai nhi, cuối cùng như bươm bướm phá kén mà ra, chui khỏi cơ thể ký chủ rồi tự bạo.”
Trước mắt Khôi phu nhân bỗng có chút tối sầm lại, cả người lảo đảo được Trần Ngọc Thi nhanh tay đỡ lấy.
“Mẹ! Người không sao chứ?!” Khôi Tinh Ôn hoảng hốt nắm chặt tay mẹ mình, đồng tử bởi vì sợ hãi mà co rút lại.
Cơn choáng váng qua đi, Khôi phu nhân lấy lại được hô hấp, lại nhìn nữ nhi đang lo lắng cho bà, nước mắt rơi xuống như mưa.
“Ôn Nhi, tại sao số con lại khổ như vậy chứ? Là lỗi tại ta, nếu như không để bị hạ cổ, con cũng không phải đau đớn mệt mỏi như vậy!”
Hai mắt Khôi Tinh Ôn cũng hơi đỏ lên, vỗ vỗ lưng mẫu thân giúp bà bình tĩnh lại. “Không đâu, người rất tốt! Đừng tự trách như vậy, ta rất cảm ơn người vì đã giúp ta nhìn thấy thế giới này.”
“Thần y, nói như vậy đời này Ôn Nhi hoàn toàn không thể kết hôn sinh con! Nếu như vậy khác gì một ni cô đâu chứ?! Ni cô còn có thể sống lâu về già, Ôn Nhi nàng ấy…” Trần Ngọc Thi sống mũi hơi cay, nhìn về phía Hàn Băng khẩn cầu.
“Thần y, ngươi có thể cứu chữa được không? Tiểu thần y nói sư phụ hắn rất tài giỏi, ngươi cứu nàng ấy đi! Chỉ cần ngươi cứu nàng ấy, ta nguyện làm người hầu cho ngươi, lên núi đao xuống biển lửa chỉ cần ngươi nói ta cũng sẽ nghe theo!”