Hoắc Tư Tước lúc này mới phục hồi tinh thần, hắn nhìn chằm chằm bên chân thấy mấy đứa nhỏ đang đứng như mấy cái bánh pudding nhỏ. Không chút do dự, hắn đưa tay dắt hai đứa nhỏ đi ra.
Mặc Bảo: “……”
Hoắc Dận: “……”
Nhược Nhược bị bỏ lại một mình, đôi mắt to vừa nãy còn tràn ngập ý cười đã lập tức đỏ lên.
Ba không thích cô bé. Nhìn xem, hắn tới nhà trẻ chỉ cần các anh trai, cũng không cần cô bé. Mẹ đâu? Nhược Nhược muốn mẹ.
Cô bé rất nhạy cảm. Sau khi bị ba vứt bỏ, lập tức thu cái miệng nhỏ lại, tròng mắt đen nhánh chứa đầy nước mắt, bắt đầu tìm bóng dáng mẹ khắp nơi.
Mặc Bảo thấy vậy, cậu bé lấy lại bình tĩnh rút bàn tay nhỏ của mình ra: “Ba, em gái là con gái. Ba phải dắt em gái.”
Hoắc Tư Tước từ trên cao nhìn xuống: “Không phải ba đang dắt hai con sao?”
“Oa…… Oa……”
Lời này vừa nói ra, Nhược Nhược nhịn không được nữa ủy khuất khóc lớn.
Mặc Bảo thấy vậy vội vàng đi qua ôm lấy em gái: “Không khóc không khóc, Nhược Nhược, ngoan, chúng ta không khóc. Anh trai cũng không cho ba dắt, anh trai dắt Nhược Nhược.”
Hoắc Dận lúc này cũng tức giận!
Hắn ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm ba: “Ba, ba nên dắt em gái đi!”
“Con là con của ba, ba đương nhiên phải nắm tay con.”
“…… Nhưng Nhược Nhược là con gái!”
Hoắc Dận tranh cãi kịch liệt, ngay cả cái cổ nhỏ cũng đỏ bừng.
Hoắc Tư Tước: “……”
Mắt thấy người vây xem bốn phía ngày càng nhiều. Cuối cùng, hắn vẫn dùng khuôn mặt lạnh lùng đi qua đến bên cạnh cô bé kia: “Được rồi, theo chú ra ngoài trước.”
Hắn đưa tay ra, chuẩn bị dắt tay cô bé.
Nhưng lúc này cô bé nhỏ đã bị hắn làm tổn thương, không còn muốn đến gần hắn nữa.