Ngay lập tức, hai mươi mấy tên hộ vệ lực lưỡng, tay cầm gậy cầm đao lập tức đi ra khỏi Dương Lý phường quỹ, khí thế hứng hực đi thẳng về phía Tụ Hải Hàng.
Những thương nhân đứng hóng chuyện xung quanh lập tức phát hiện dị thường. Bọn chúng hoảng hồn lập tức lùi ra sau tránh. Mọi người ít nhất cũng trốn ra xa tận khoảng cách vài mươi bước chân, thom thóp nhìn phường quỹ mới mở này. Không ít người khẽ thờ thầm, sao bọn chúng chúng lại dám cả gan mờ ngay một phường quỹ cạnh tranh bên cạnh Dương gia chứ? Nhưng cũng có rất nhiều người hưng phấn đợi chờ. Tin đồn Lý Khánh A bất hòa với Dương gia, phen này hai phường quỹ này khai chiến, sẽ có cảnh hay để xem đây!
Trưởng quầy Lý Vân Phong cũng phát hiện dị thường, hắn thấy bao nhiêu thương nhân lùi ra sau trốn. Vừa quay đầu,chỉ gặp hai mươi mấy tên đại hán thân hình vạm vỡ, tay chân lực lưỡng cầm gậy gộc đao trường xông đến vây kín bên này. Hắn cũng giật thót cả mình, không khỏi lùi ra sau một bước lớn tiếng hô hào: “Các ngươi đứng có làm bậy, các ngươi biết đây là sản nghiệp của ai không chứ?”
Những tên đại hán đến gây chuyện không ai thèm nghe hắn giải thích, bọn chúng cứ hô to một tiếng rồi cứng xông đến chỗ cửa lớn, giơ cao gậy sắc, đao trường chuẩn bị dập nát tấm biến hiệu tội nghiệp mới toanh kia. Lý Vân Phong ức đỏ cả đôi mắt. Hắn liều mình lên trước can ngăn, nhưng lại bị người ta một chân đá phăng đi. Các tên giúp việc đều hoảng sợ trốn trong tiệm không dám ra mặt. Trong tình thế ngàn cân treo sợ tóc này, một cây tiễn từ đâu vèo vèo bay đến, và đánh trúng ngay vào tay của tên hộ vệ đương cầm gậy sắt đập tiệm. Tiếp theo sau đó, lại một tiễn phóng đến, xuyên qua đùi của một kè khác. Trong đám đông, hai tiêng kêu thảm thiết vang lên. Sức mạnh của tiễn lớn vô cùng, hơn nữa lại là tiễn sắt, nó bắn gẫy cả xương cốt của hai người, hai người ấy đau khổ lăn lộn trên đất.
Mấy tên đại hán bỗng chốc yên tĩnh trở lại. Bọn họ cùng nhìn về phía bên trái, chỉ thấy một đội kỵ binh chạc trăm người đương đứng cách đấy không xa. Bọn họ ai ai đều đã kéo cung, sắt khí đằng đẳng. Vị đại tướng đi đầu tay cầm cung tiễn, mặt đầy giận dữ nhìn theo chừng.
“Là Lý Khánh An!” Có người bỗng dưng nhận ra hắn, lớn tiếng hô lên.
Trong mắt mọi người lộ ra một vẻ kinh hãi, bọn chừng giờ đã phát hoảng cong đuôi bỏ chạy.Chúng thậm chí còn không dám quay lại phường lại, mà bỏ chạy tử tán, tốc độ còn nhanh hơn cả thò. Hai tên hộ vệ bị tiễn bắn trúng kia đang kêu gào dốc sức bò về phía cửa tiệm.
“Đại trưởng quầy, hãy mau cứu cứu bọn ta!” Giọng nói bọn chừng giờ cũng thay đồi vì sợ hãi.
Dương Ba giờ phút này cũng hoảng quá đứng trợn mắt há mồm. Hắn vạn ngàn lần không ngờ phường quỹ này lại là sản nghiệp của Lý Khánh an. Hắn bất giác lùi liền ra sau vài bước, trong lòng phảng phất một chân đã đặt xuống hố sâu vực thẳm. Hắn chưa gặp qua Lý Khánh An, chỉ nghe mọi người trong gia tộc từng nhắc đến. Tên Lý Khánh An này là tử địch của Dương Quốc Trung, và cũng là người khiến Dương gia vô cùng nghị kỵ. Vậy sao giờ mình lại đi nhay vào hắn cơ chứ?
“Làm thế nào bây giờ?” Mặt hắn chỉ một chốc đã trắng bệch,cắt không ra hột máu. Hắn chỉ là một thương nhân nhỏ chưa gặp qua sóng to gió lớn gì. Trước có Dương Hoa Hoa làm hậu thuẫn, khiến bọn quý nhân đạt quan kia phải cung kính nể mặt, mà dương dương đắc ý quên mất thân phận thấp hèn của mình.
Nhưng hôm nay khi hắn lần đầu tiên gặp một nhân vật lọi hại xuất hiện, Dương Ba bèn không biết nên ứng phó ra sau.
Lý Khánh an thúc ngựa từ từ đi qua. Hắn cũng chả ngại ngùng gì tiết lộ quan hệ của mình với Tụ Hải Hàng. Hai phường quỹ này trong tương lai sẽ làm việc đổi tiền bạc, ai cũng sẽ biết là do Lý Khánh An hắn kinh doanh thôi, quan trọng là đứng đế lộ quan hệ với Hán Đường hội.
Tụ Hải Hàng vốn định tháng sau mới hai trương, lúc ấy sẽ có thể chuẩn bị kỹ càng hơn, nhưng dưới yêu cầu của hắn mà đã được khai trương trước. Từ Lạc Dương, một trăm hộ vệ Hán Đường hội cho điều đến vẫn còn trên đường đi, không ngờ giờ đã xảy
ra việc bị người khác muốn đến phá tiệm thế này.
Dương Ba hoảng hốt đi lên cúi mình thi lễ: “Tiểu nhân tham kiến Lý Đại tướng quân!”
“Một thương nhân nhỏ như ngươi mà lại dám đến phá chiêu bài ta ư?” Lý Khánh an cưỡi trên chiến mã cao to lạnh lùng nói.
“Tiểu nhân quả thực không biết đây là tài sản của tướng quân,nếu biết, dù có mượn gan của trời cũng không dám đến đây quấy sự. Cầu xin tướng quân nể tình phu nhân,hãy tha cho tiểu nhân lần này.”
Dương Ba cúi mình liền liền cầu xin.Lúc này, hắn chỉ còn có cách lôi Dương Hoa Hoa ra thôi.
Quả nhiên, Lý Khánh An hoi thừ người hỏi: “Vị phu nhân nào?”
“Chính là Quắc Quốc phu nhân, nghe phu nhân nhà tiểu nhân nói là lão bằng hữu của tướng quân.”
“Là ả?!” Lý Khánh An cười lạnh, Dương Hoa Hoa quả thật là lão “lão bắng hữu” của hắn.
“Không sai! Phu nhân đúng là lão bằng hữu của ta.”
Dương Ba không nghe ra Lý Khánh An đang nói ngược, hắn cứ ngỡ sự tình có chuyển cơ, vội cười hề hà nói: “Đúng rồi! Đều là người nhà cả, phen này đúng là nước lớn làm ngập miếu Long Vương rồi!”
Lúc này, mật Lý Khánh An trầm lại, quay đầu ngựa. Hắn liếc một phát tấm chiêu bài đó, đấy là nét bút của Dương Quốc Trung.
“Hãy dập nát tấm bản hiệu đó cho ta!”
Bọn kỵ binh được lệnh đều lũ lượt thúc ngựa đi lên rút đao chém vào bản hiệu của quỹ phường Dương Ký. Loạn đao cùng xuất, chỉ trong một chốc, tấm bán hiệu đó đã bị chém cho tan nát.
Dương Ba hoảng quá đứng trơ như trời trồng. Một luồng khí lạnh toát lên từ dưới chân khiến toàn thân hắn rung lầy bẩy. Hắn đứng còn không vững, té nhào xuống đất.
Một hồi sau, những người giúp việc trong tiệm chạy ra dìu hắn vào trong phường quỹ xong vội khóa cửa lại, không còn một ai dám đi ra.
Lúc này, Lý Khánh An lại trở lại với bộ mặt tươi cười vui vè, chấp tay cười nói với những tên thương nhân vẫn thừ người xung quanh: “Phường quỹ này là do An Tây quân ta mở, đế tiện cho Hồ thương có thể gửi và rút tiền tại xứ người, đảm bảo an toàn khi đi đường. Nếu các vị đồng ý, cũng hoan nghênh đến chỗ ta gửi tiền. Ta không những không thu phí thù tục của các ngươi, mà còn trả lại lãi suất nhất đinh cho tiền gửi.”
Câu nói sau cùng của Lý Khánh an khiến những người thương nhân xung quanh bỗng chốc xôn xao hẳn lên. Phương quỹ vốn chủ yếu là cho bọn nông dân và thương nhân đế vay nặng lãi. Nếu muốn gửi tiền còn phải đóng phí quản lý nhất định. Thường chỉ có thường nhân vì muốn được an toàn muốn đến gửi tiền vào kho của phường quỹ, nếu không thì thà giữ tiền trong nhà mình còn hơn.
Bây giờ Lý Khánh An cố nhiên lại nói phường quỹ sẽ cho tiền lãi suất, khiến bọn thương nhân thật khó tin, tứ phía bắt đầu xôn xao bàn tán. Mọi người đều bán tín bán nghi. Lý Khánh An thấy thế cười cười, việc như thế này cũng không cần thiết phải giải thích. Thời gian lâu dần, bọn thương nhân cũng sẽ tự thấy lời mà mò đến thôi.
Lúc này, từ xa xa xuất hiện một đoàn Hồ thương đương kéo lạc đã đi đến. Bọn họ đã được tin, bèn đến đồi tiền bạc trong tay. Trưởng quầy Lý Vân Phong lớn tiếng hô hào. Vì sự có mặt của đoàn Hồ thương, mà bọn giúp việc bắt đầu bận rộn hẳn lên.
Ngay lúc bọn Hồ thương ồ ạt đi vào, từ xa có vài quan viện Thị sờ chạy đến, họ nhìn Lý Khánh An chấp tay thi lễ: “Tham kiến Đại tướng quân!”
Lý Khánh An thấy một trong số họ tay cầm giấy vàng thông cáo không khỏi cười nói: “Có phải là thông cáo về việc tiền vàng bạc chính thức được lưu thông không?”
Quan viên Thị sở ngạc nhiên nói: “Đại tướng quân sao biết việc này?”
“Hôm qua Thánh thượng có nói qua việc này với ta, các ngươi nhanh công bố đi!”
Mấy tên quan viên lập tức chạy vội đến phía cửa lớn, bắt đầu quét hồ lên tường dán công bố. Những thương nhân trong chợ dần dần kéo đến xem. Chỉ trong một chốc xung quanh bảng công bố đã vây kín người.
Có người lớn tiếng đọc: “Vì tiền vàng bạc Đại Đường ta đúc đã được đâu, nhưng do số lượng có hạn, đến nay vẫn chỉ có giá trị tàng trữ là chính, ít được sử dụng. Nhưng tiền bạc Tây Hồ lũ lượt du nhập, tràn ngập ngõ phường, thị dân tự ý trao đổi, phá vỡ cơ chế tiền tệ. Nếu cấm mà để có sở hở, chỉ bằng thả lỏng để sinh lợi. Nay đặc ban du chỉ, thông cáo toàn quốc, chuyển tiền vàng bạc Thiên Bảo được lưu thông trong cảnh nội Đại Đường. Ngoại hình tiền tiền kích thước lớn nhò như tiền đồng, một văn tiền bạc có thể đồi trăm văn tiền đồng, một văn tiền vàng đồi ngàn văn tiền đồng.Dưới đây là hình dạng đồng tiền. Nay thông cáo toàn quốc không được từ chối nhận tiền vàng bạc. Tiền vàng bạc thiên hạ đều do quân lô và ba Tiết độ phủ Phạm Dương, An Tây, Lũng Hữu được phép trù đúc, dân gian không được tự ý đúc tiền. Ai làm trái lệnh sẽ bị nghiêm trị. Khâm tử! Mồng bảy tháng giêng năm Thiên Bào thứ mười một.”
Phía dưới công cáo có in hình dạng của tiền vàng, bạc, đồng Thiên Bảo.Không chỉ tại chợ Đông, Tây, mà khắp nơi Trường An đều có cáo thị. Cáo thị này còn được thông cáo đến toàn quốc, một cuộc cách mạng tiền tệ đã bắt đầu được trải rộng trên toàn quốc Đại Đường.