Dương Thanh vội bưng chén rượu lên, uống cạn.
Rượu vừa vào cổ họng đã hóa thành một dòng nước ấm, chảy thẳng xuống bụng, ngay sau đó, một hơi thở cuồng bạo từ trong cơ thể anh bùng phát.
Dương Thanh vội vã vận hành Chiến Thần Quyết mới có thể ép luồng hơi thở cuồng bạo kia xuống, theo từng đợt vận hành Chiến Thần Quyết, dường như rượu kia đã hóa thành thứ linh khí tinh khiết nhất, được thân thể Dương Thanh hấp thu rồi luyện hóa.
Nhưng chỉ một vòng tu luyện này không thể hấp thu và luyện hóa toàn bộ linh khí từ rượu.
Miêu thành chủ cười bảo: “Không cần để ý đến tôi, tranh thủ lúc hiệu quả của rượu còn đang cao, mau tu luyện hấp thu đi”.
Miêu thành chủ đã nói vậy, Dương Thanh không khách sáo, anh ngồi xếp bằng, vận hành Chiến Thần Quyết, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, linh khí trong rượu bị thân thể hấp thu luyện hóa.
Dương Thanh không biết mình tu luyện bao lâu, đợi khi anh dừng lại, trời đã nhá nhem tối, Miêu thành chủ đã không còn ở đó, cách đó không xa, Miêu Hồng đang đứng, như là đợi Dương Thanh.
“Miêu thành chủ đâu?”
Dương Thanh đứng dậy, đi tới chỗ Miêu Hồng, hỏi.
Miêu Hồng đáp: ‘Mỗi ngày thành chủ chỉ tới đây câu cá chừng hơn hai tiếng, ngài ấy đã đi rồi, có dặn tôi đưa cậu về”.
Dương Thanh hơi nghỉ hoặc, anh không hiểu, rốt cuộc Miêu thành chủ là người thế nào, chỉ cảm thấy rất kì quái.
Hơn nữa, từ trên người Miêu thành chủ, anh không cảm nhận được chút cừu địch nào, ngược lại còn có cảm giác cực kì thân cận.
Nếu không phải đã biết bản thân có huyết mạch cuồng hóa, có lẽ anh đã nghỉ ngờ Miêu thành chủ liệu có phải ông nội mình hay không.
Chén rượu mới uống trước đó đã khiến cảnh giới võ thuật lâu nay trì trệ được tăng lên khá nhiều, điều này làm anh vô cùng khiếp sợ, chỉ một chén rượu lại có thể đem đến hiệu quả vượt hơn cả một tháng tu luyện của anh, việc này có phải đã hơi thái quá rồi không?
Chẳng mấy chốc, Miêu Hồng đã đưa Dương Thanh về nơi ở của Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển.
Thấy Dương Thanh trở về, hai người đều lộ vẻ lo lãng.