Chỉ có vị cao thủ cầm đầu này cùng Dương Thanh lên xe, còn hai vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia nhanh chóng biến mất khỏi đây, không biết đã đi nơi nào.
Dương Thanh hỏi: “Tôi nên xưng hô với các hạ thế nào?”
Người kia nghe hỏi tới mới lên tiếng: “Tôi là Miêu Hồng”.
Dương Thanh gật đầu, lại hỏi: “Thành chủ của các vị tìm tôi có chuyện gì không?”
Miêu Hồng lắc đầu: “Chuyện của thành chủ, chúng tôi không dám đoán mò!”
Vẻ mặt Miêu Hồng hết sức nghiêm túc, giọng điệu nói năng cũng rất có nề nếp.
Dương Thanh lại hỏi: “Ông có biết, chỗ nào của Miêu Thành có cỏ Hồi Hồn không?”
Miêu Hồng lắc đầu: ‘Không biết!”
Tuy lần này Dương Thanh đích thân tới Miêu Thành nhưng cho tới giờ anh cũng không biết cụ thể nơi nào có cỏ Hồi Hồn cả.
Đến Miêu Hồng cũng không biết, điều này khiến Dương Thanh rất thất vọng.
Thấy ông ta nề nếp quy củ như thế, Dương Thanh biết, dù anh có hỏi thêm nữa thì chỉ e Miêu Hồng cũng sẽ không cung cấp thêm được tin tức có ích nào.
Hai mươi phút sau, xe chậm rãi đi vào một trang viên, cuối cùng đã dừng trước một khu nhà kiểu cổ.
“Anh Thanh!”
Dương Thanh vừa xuống xe đã nghe thấy một giọng nói tràn đầy kinh ngạc vang lên.
“Dương Thanh, sao cậu lại ở đây?”
Ngay sau đó là một giọng nói hết sức quen thuộc.
Vừa nhìn thấy hai người kia, anh lập tức ngây ra, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thân, anh cười khổ nói: “Tôi tìm hai người lâu lắm rồi, thật không ngờ lại gặp hai người ở nơi này”.
Hai người kia chính là Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm.
Lúc này, Ngải Lâm đang bế bé Tĩnh An, cậu bé có vẻ đã lớn lên khá nhiều, đang ngủ ngon trong lòng mẹ.