Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân.
Ở phía xa mây trắng bồng bềnh, sương mù giăng lối bao trùm từng toà cổ thành sừng sững, mặc dù cách từ rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy có bóng người bay qua bầu trời, đi ra đi vào toà cổ thành sừng sững đó.
Diệp Thành bất giác run rẩy.
Cách cả trăm năm rồi hắn mới lại thấy một nơi có người, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng kích động, hắn rất mong mỏi được bước chân vào đó.
Đợi tới khi lại gần thì thần sắc của Diệp Thành trở nên vô cùng kì lạ, vì hắn trông thấy quá nhiều người với hình thái dị thường, có người hiện lên trong hình hài đầu sư tử dáng hình người, có người toàn thân dát toàn vảy cá, có người ba đầu sáu tay, có người bốn tai tám mắt, khó khăn lắm mới thấy một mĩ nữ mà phía sau lại có thêm một cái đuôi hồ li.
Đây…Đây rốt cục là nơi nào?
Diệp Thành dừng chân, hắn không phô trương mà ẩn đi huyết mạch thánh thể, cứ thế đứng đó nhìn trái ngó phải và trông thấy rất nhiều tu sĩ đi qua đi lại.
Những người bay qua bầu trời kia như thần quang lướt qua bên người hắn, về cơ bản chẳng ai buồn nhìn hắn, chỉ có mĩ nữ có đuôi hồ li khi bay qua thì liếc mắt với hắn một cái.
Diệp Thành ho hắng, hắn vẫn đứng yên tại chỗ.
Nhờ có Tiên Luân Nhãn mã hắn đã nhìn ra một số manh mối từ những người bay qua đây, đó là những người sinh ra trông vô cùng cổ quái, phần đa đều là loài thú và tu thành hình người, trong đó cũng không thiếu nửa người nửa thú, huyết mạch đặc biệt.
Tuy nhiên nói tóm lại thì những người bình thường vẫn khá đông, giống như hắn vậy.