Đây là bầu trời sao mênh mông vô tận bao trùm cả vũ trụ, chứng kiến những năm tháng dài đăng đẳng, trong sự biến thiên của cuộc bể dâu, mỗi một luồng tinh huy như thể khắc hoạ dấu vết của thời gian.
Ở một góc của bầu trời sao, đó là một vì sao màu đỏ rực trông vô cùng choán mắt, tô điểm thêm cho bầu trời sao vô tận.
Mỗi một vì sao đều có cái tên của nó, vì sao cổ đỏ rực kia cũng không ngoại lệ, nó được tinh không ban tặng cho cái tên gọi là Chu Tước.
Nhìn vào bầu trời sao, Chu Tước Tinh rất rộng lớn, ở vùng sơn hà rộng lớn này rừng cây rậm rạp, cảnh tượng dồi dào sinh khí như thai nghén từng lớp sinh linh, viết nên từng truyền thuyết của thời đại cổ xưa.
Màn đêm vẫn vô cùng yên tĩnh.
Nếu có ai đó ngẩng đầu nhìn bầu trời sao này thì sẽ phát hiện ra có một ngôi sao băng bay ngang qua bầu trời va chạm vào Chu Tước Tinh.
Thế nhưng khi lại gần nhìn thì mới nhận ra đó không phải là sao băng mà là một bóng người y phục tồi tàn rách rưới, tóc tai bạc trắng, râu ria mọc lởm chởm, tinh thần sa sút, nét mặt mỏi mệt.
Hắn chính là Diệp Thành.
Hắn đã thành công rồi, hắn đã tìm được Chư Thiên Vạn Vực sau khi trải qua sự cô đơn trong suốt một trăm năm và bị bóng tối bao trùm suốt một trăm năm.
Màn đêm vẫn vô cùng yên tĩnh nhưng linh lực của thiên địa lại đang nhanh chóng ngưng tụ, hình thành vòng xoáy như biển thuỷ triều dâng, còn Diệp Thành đang ngất lịm trở thành trung tâm của vòng xoáy này.
Cơ thể hắn giống như cái động không đáy hút chọn linh lực của thiên địa.
Linh lực dồi dào kia như tìm thấy chỗ trút, thông qua từng lỗ chân lông thâm nhập vào cơ thể Diệp Thành.
Thế rồi vùng đan hải đã cạn kiệt của Diệp Thành lại được bù đắp, gạt đi tử khí đang bao quanh cơ thể hắn, cơ thể Diệp Thành gầy gò như que củi lại lần nữa trở nên có sinh khí, thánh thể hiện lên ánh sáng lấp lánh.
Ở trong hố đen không gian một trăm năm, Diệp Thành đã dùng tới viên linh thạch cuối cùng, cũng tiêu hao đi chút đan dược vào thời khắc cuối cùng, hắn thiêu đốt thánh huyết cố gắng tiến về phía trước, suýt thì đã khiến bản thân trở thành cái xác khô.