Mãi đến lần thứ năm!
Lúc này Đế Thiên mới dừng lại, nói: ‘Dựa theo tuyến đường tôi vừa dẫn khí vào đan điền, cậu thử tự dẫn xem nào’.
Dương Thanh vội bắt đầu tu luyện theo chỉ dẫn của Đế Thiên, anh lập tức cảm nhận được một dòng khí thuần túy trong đất trời đang tiến vào từ giữa trán mình, sau đó đi vào lục phủ ngũ tạng, lan ra khắp toàn thân, cuối cùng hội tụ về đan điền.
Khi khí tiến vào đan điền, Dương Thanh có thể cảm nhận rõ, vùng đan điền của mình tràn đầy một hơi ấm, vô cùng thoải mái.
Không chỉ có thế, lục phủ ngũ tạng của anh cùng toàn bộ các cơ xương trong người dường như trở nên càng mạnh sau khi anh dẫn khí vào đan điền.
Đế Thiên thấy Dương Thanh đã tiến vào trạng thái tu luyện thì thoáng lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nảy sinh đôi chút tán thưởng.
Từng giây từng phút trôi đi, Dương Thanh vẫn mãi chìm đảm trong tu luyện, như đã quên mất †oàn bộ thế giới.
Đế Thiên cũng không quấy rầy, ông ta khoanh chân ngồi bên cạnh Dương Thanh, bản thân cũng tiến vào trạng thái tu luyện.
Không biết qua bao lâu, đến khi Dương Thanh cảm giác đan điền của mình đã tràn đầy thể khí kia, anh mới chậm rãi mở mắt.
“Cảm thấy thế nào?”
Đế Thiên cũng mở mắt nhìn về phía Dương Thanh, hỏi.
Dương Thanh kinh ngạc đáp: “Vết thương trước đó đã hoàn toàn khỏi hản, không chỉ có thế, †ôi còn cảm nhận được rất rõ, trong đan điền của tôi hình như đang trữ rất nhiều năng lượng, năng lượng này đủ để tôi tiêu hao khi đấu với cao thủ khác”.
Đế Thiên bảo: “Đúng ra mà nói, thứ được trữ trong đan điền của cậu hẳn đã trở thành linh khít”
“Linh khí?”
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh nghe đến thuật ngữ này.
Đế Thiên nói: “Bất kì người tu luyện nào cũng đều là thông qua việc vận hành công pháp để không ngừng tăng thực lực của mình lên, mà trong quá trình tu luyện, bản thân đã lấy linh khí trong đất trời, chuyển hóa thành thực lực của người đớ’.