Cho nên, trước khi thực lực không có đạt tới, cho dù có nói nhiều hơn nữa cũng đều vô dụng!
– Đúng vậy, ca ca, bây giờ chúng ta đừng nghĩ nhiều như vậy. Lăng Nguyệt tẩu tẩu quên mình vì người, vì thiên hạ thương sinh mới hóa thân thành thiên đạo. Người tốt nhất định sẽ được báo đáp.
Thấy hắn suy nghĩ thông, Nhiếp Đồng cười nói.
– Đừng có trêu ta. Đúng rồi, Nhiếp Đồng. Khi ta xông xáo ở trong tam giới từng thấy một vị Linh Tú Đại đế. Dường như nàng và Tu La vương còn có một đoạn cảm tình. Người ta còn đang chờ đệ a. Để xem đệ xử lý như thế nào.
Biết rõ sau này Đạm Đài Lăng Nguyệt có thể sống lại, Nhiếp Vân bình tĩnh lại. Lại nhìn đệ đệ nghiêm trang trước mắt, hắn nhớ tới dung nhan tuyệt mỹ có chút u oán kia cho nên lập tức cười nói.
– Nàng và Tu La vương từng có một đoạn cảm tình, cũng không phải là đệ a.
Nhiếp Đồng lúng túng.
– Không phải đê? Bây giờ đệ chính là Tu La vương, cho dù bây giờ suy nghĩ là của Nhiếp Đồng, thế nhưng trí nhớ cũng là của hắn a! Ta không tin đoạn cảm tình phần trong trí nhớ kia lại không có chút ảnh hưởng gì tới đệ.
Thấy Tu La vương khiến cho tam giới nghe tin lập tức biến sắc lại có chút ngượng ngùng như vậy, Nhiếp Vân tiếp tục cười nói.
Mặc dù Nhiếp Đồng và Tu La vương trước kia là hai cỗ ý thức khác nhau. Thế nhưng trên thực tế bản thân hắn cũng là do một đạo ý niệm của Tu La vương chuyển thế mà thành. Chính vì vậy cho nên mới có thể kế thừa lực lượng của Tu La vương một cách hoàn mỹ như vậy.
Bản thân chính là ý niệm của Tu La vương, lại còn có trí nhớ toàn bộ của hắn. Đoạn cảm tình kia của Tu La vương và Linh Tú Đại đế nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với Nhiếp Đồng.
– Ách…
Nhiếp Đồng có chút xấu hổ, đang không biết nên nói gì thì đột nhiên đại dương trước mắt bị phá vỡ. Một cái vòng xoáy đen kịt xuất hiện ở trước mắt. Sau khi nhìn thấy vòng xoáy này, vẻ mặt của hắn lập tức trở nên nghiêm túc, lại nhướng mày nói.
– Ca ca, đã đến Tạo Hóa Chi Môn viễn cổ rồi.
Nhiếp Vân giương mắt nhìn qua, chỉ thấy phía trước có một vòng xoáy đen nhánh chậm rãi xoay tròn, giống như một cái miệng to lớn đứng sừng sững ở trong Hỗn Độn đại dương vậy. Đang chậm rãi thôn phệ vũ trụ vạn vật.
Vòng xoáy này cực kỳ to lớn, giống như có vạn lôi lập lòe, trường kiếm của Nhiếp Đồng còn chưa tới nơi thì đã run rẩy, giống như đã bị toàn bộ vũ trụ đánh vào, tùy thời cũng sẽ rơi vào trong đó.
Nhìn dáng vẻ hung mãnh của vòng xoáy, đừng nói là một chiếc cổ thuyền, một tu luyện giả. Cho dù là một đại thế giới rơi vào trong đó thì cũng sẽ lập tức bị nghiền nát thành bụi phấn, ngay cả mảnh vụn cũng không còn sót lại.
– Đây là… Hỗn Độn căn nguyên chi địa? Sao lại đáng sợ như vậy chứ?
Nhiếp Vân có chút sửng sờ.
Thật hay giả vậy? Nếu như đây là Hỗn Độn căn nguyên chi địa, như vậy người ta đi vào thế nào đây?
Chỗ hung mãnh như vậy, Hỗn Độn căn nguyên được sinh ra như thế nào a?
– Nghe nói lúc trước Hỗn độn hải dương là một cái hình cầu cực lớn, giống như quả trứng vậy. Bên trong không có không gian, thời gian. Cũng không có hiện tại, tương lai, thậm chí còn không có sinh mạng. Về sau không biết đã xayr a chuyện gì mà bắt đầu bạo tạc, nổ tung. Sau khi nổ tung, năng lượng khuếch tán bốn phía. Tạo thành Hỗn độn hải dương, lại thai nghén ra từng thế giới một. Mà nơi ở của bổn nguyên trước đó chính là địa điểm bạo tạc, nổ tung. Cho nên không gian, thời gian hoàn toàn sụp đổ, vì vậy mới có vòng xoáy màu đen này. Vòng xoáy này nhìn vào thì đáng sợ, thế nhưng ở chính giữa nó lại vô cùng ổn định. Mà Hỗn Độn chi tâm là sinh ra từ trong đó.
Nhiếp Đồng cũng nhìn vào vòng xoáy to lớn trước mắt, trong ánh mắt mang theo vẻ kính sợ, dùng từ ngữ ngắn gọn nhất để giải thích.