Trận chiến ba năm trước khiến hắn gần như chết đi, cũng may nguyên thần bản mệnh chưa bị tịch diệt, ba năm trời trôi dạt cuối cùng hắn mới tỉnh lại.
Năm nay hắn đã năm mươi bảy tuổi, trông già dặn hơn.
Điều đáng sợ nhất không phải những chuyện này mà là hắn đã mất phương hướng trong hố đen không gian, la bàn Thất Tinh đã vỡ trong trận đấu pháp với thi thể Thiên Ma, hiện giờ hắn căn bản không phân định được phương hướng đông, tây, nam, bắc.
Người tính không bằng trời tính!
Diệp Thành cười tự giễu, trong hố đen không gian hắn gặp phải biến cố, và biến cố này gần như mang tính huỷ diệt.
Có điều hắn không từ bỏ hi vọng.
Hắn vẫn còn sống, còn sống là còn hi vọng, cho dù chỉ là hi vọng mong manh thì đứng trước tuyệt vọng cũng vẫn có rất nhiều khả năng bất ngờ.
Trong chốc lát Diệp Thành lại lần nữa di chuyển bước chân.
Đại Sở yên bình.
Trên Trung Thông Đại Địa có vô số bóng người đứng đó, phần đa là lão tu sĩ dẫn theo hậu bối của gia tộc mình.
Bọn họ đứng trước Mộ Anh Hùng, lấy vò rượu ra rắc lên mặt đất.
Bên cạnh Mộ Anh Hùng hiện giờ đã có thêm bức tượng cao cả hàng chục nghìn trượng, đó là tượng Diệp Thành, mỗi một đường đao khắc hoạ đều vô cùng có hồn, giống y như thật.
Một trăm năm rồi!
Rất nhiều người thần sắc hoài niệm, đôi mắt nhoà đi nhìn tượng Diệp Thành.
Một trăm năm rồi, Diệp Thành đã đi được một trăm năm rồi.