Vô Ảnh kiệt sức nằm dài ra đường. Bầu trời đêm vẫn dửng dưng nhìn mọi thứ dưới đây. Chỉ khi nào Mạnh Quân bị giết thì mây đen kia mới biến mất, trả lại bầu trời đêm tuyệt đẹp cho nhân gian.
Huyết Yêu nói mình chỉ có ba phần cơ hội thắng Mạnh Quân đều lựa những lời khiêm tốn mà nói ra. Hắn chẳng hề lép vé so với Mạnh Quân tý nào, e rằng hắn còn có khả năng đánh ngang cơ.
Mạnh Quân chỉ nghe danh tiếng của Huyết Yêu, vẫn chưa có cơ hội đánh tay đôi. Lần này, coi như gã đã tự chứng thực sức mạnh của hắn. Không một chiêu nào gã tung ra có thể đụng đến vạt áo của hắn.
Tuy nhiên, Mạnh Quân phát hiện thanh kiếm trên tay Huyết Yêu chỉ mô phỏng sao cho giống thanh kiếm của Quỷ mà thôi. Thực chất đó chỉ là một thanh kiếm có sức mạnh tầm thường, so với Đệ nhị còn kém xa. Tất cả sức mạnh của thanh kiếm mà Huyết Yêu cầm đều có từ hắn mà ra, thần lực vốn dĩ áp đảo luôn thanh kiếm của gã.
Mạnh Quân biết điểm yếu chí mạng của thần tiên. Cho dù mạnh đến đâu, Huyết Yêu vẫn là thần, mà đã là thần đều sợ Âm tà độc. Gia Khánh có thể thoát chết có thể do y may mắn, hoặc độc tố không nhiều, hoặc y đã dùng biện pháp cực đoan cứu lấy tính mạng mình. Không thể nào âm tà độc của gã là thứ đồ vô dụng. Gã không tin Huyết Yêu này có thể thoát chết như Gia Khánh.
Mạnh Quân cố tình gợi chuyện, muốn phân tâm Huyết Yêu một chút:
“Ta không ngờ, hậu thế sau này lại có một tên khá như ngươi. Coi bộ ngươi khá nhất, khá hơn Gia Khánh. Hắn bị ta hạ trong vòng ba chiêu mà thôi. Ta vẫn giữ ý định ban đầu, ta muốn ngươi tòng quân cho ta. Chúng ta sẽ chiếm lấy Tam giới, đến lúc đó ngươi muốn gì được nấy.”
Huyết Yêu lạnh lùng vung kiếm, môi không thềm cử động một phân nào. Rõ ràng hắn không muốn nói chuyện với Mạnh Quân.
Mạnh Quân né được sát chiêu, lại tung người lên trời, giáng mạnh chưởng lực lẫn kiếm khí lên đầu Huyết Yêu. Hắn cản được. Lực cản của hắn tạo ra cơn địa chấn, khắp nơi như muốn động đất, rừng cây cũng bị chém đứt đôi bởi kiếm khí của họ.
Tiểu Bạch cũng bị ảnh hưởng mà ngã lăn ra đất. Xích Tây cũng chẳng đứng vững được bao lâu, y cũng ngã mạnh như nó. Nhưng cơn địa chấn chẳng ngăn được Tiểu Bạch, nó đã soi rọi nỗi sợ hãi lớn nhất của Xích Tây.
Tiểu Bạch hơn bất ngờ. Bởi vì kẻ khiến Xích Tây sợ hãi chỉ là một thằng bé trạt tuổi nó, cầm trên tay một thanh kiếm của Quỷ, mà nó đoán nhanh ra được đây là người đã giết Mạnh Quân khi xưa.
Tiểu Bạch xoay người tại chổ, cả người biến thành tên nhóc bé nhỏ ấy. Mọi ký ức đau thương của thằng bé, nó cũng nhìn thấy qua vài ký ức không trọn vẹn của Xích Tây.
Xích Tây trông thấy thằng bé ngay trước mặt đã hét toáng lên. Y lùi ra xa, đăm đăm nhìn lấy Tiểu Bạch như muốn nuốt chửng nó. Y sợ rồi có được không, tên nhóc Quỷ vương này kẽ ra đã chết rồi chứ, sao có thể xuất hiện ở đây.
Rất nhanh, Xích Tây lấy lại trạng thái tỉnh táo. Tiểu Bạch hẳn đã sử dụng tà thuật biến thành tên nhóc này. Nhưng mà làm sao nó biết được, làm sao nó biết thằng bé này sẽ khiến y kinh hãi độ nào.
Xích Tây căng thẳng tột độ. Y hỏi mà như đang thét vài mặt Tiểu Bạch:
“Ngươi là ai?”
“Cha nuôi đã già rồi. Mới đó mà đã quên Y Lân. Y Lân vẫn còn nhớ rất rõ người đã dùng phép thuật khiến cha mẹ ta tự giết chết lẫn nhau. Tiếng hét hãi hùng của họ vẫn còn in đậm trong tâm trí của con đây.”
“Ngươi nói láo. Ngươi không thể là Y Lân. KHÔNG THỂ NÀO.”
Xích Tây như kẻ mất trí, cầm roi quất liên hồi vào Y Lân. Tiểu Bạch bay tới đâm mạnh thanh kiếm xuyên qua người y khiến y trợn trừng mắt. Y tưởng mình sẽ chết cơ, y tưởng thanh kiếm trên tay Tiểu Bạch thật sự giết chết y.
May cho Xích Tây, một vụ nổ lớn phía trên kia, ngay tại nơi diễn tra trận đánh nảy lửa của Huyết Yêu và Mạnh Quân khiến pháp thuật của Tiểu Bạch tan biến trong giây lát. Ảo giác mà nó gây ra cũng chẳng còn tác dụng với Xích Tây. Y nhìn lại, chẳng thấy vết đâm nào cả. Y tức giận muốn băm vằm Tiểu Bạch ra trăm mảnh.
Xích Tây quất roi quấn lấy cổ Tiểu Bạch, kéo nó về phía y. Y không thể tha thứ hành vi làm y khiếp đảm như vừa rồi. Y không muốn nó một lần nữa biến hình thành Y Lân. Bởi vì ánh mắt, giọng nói của Y Lân vẫn ám ảnh y.
Tiểu Bạch dùng tay cầm chặt roi sắt, ngăn không cho y siết cổ mình đến chết. Sức lực của nó lại chẳng thể đọ lại Xích Tây. Hai bàn tay chảy máu, đau đến chảy nước mắt.
“Tiểu Bạch cúi đầu xuống.”, là giọng của Nhất Uy.
Tiểu Bạch làm theo ngay. Nhất Uy đang lao tới, luồng sáng phía sau lưng gần như nuốt chửng cậu. Cậu bay tới, cố dùng thanh kiếm chém vào mi tâm Xích Tây. Y lập tức quất roi vào ngực Tiểu Bạch, khiến nó văng về phía Nhất Uy.
Nhất Uy sợ mũi kiếm đâm trúng Tiểu Bạch mới thu tay cầm kiếm lại, dùng tay còn lại ôm lấy Tiểu Bạch. Cả hai chạm đất an toàn.
“Có bị thương không?”, Nhất Uy quan tâm hỏi.
Nhưng Tiểu Bạch nhắm nghiền mắt, cố chịu đau, không dám nói bản thân đang cảm thấy đau buốt. Nó sợ Nhất Uy lo lắng, sợ nó trở thành gánh nặng.
Nhất Uy xoay Tiểu Bạch lại, vết thương trên ngực đang chảy máu. Một đòn vừa rồi khiến Tiểu Bạch bị thương rất nặng.
“Em phải rời khỏi đây.”
“Không được.”, Tiểu Bạch níu lấy áo của Nhất Uy, quyết tâm nói, “Em phải cầm chân Xích Tây. Chú Huyết Yêu và chị Chi có kế hoạch riêng.”
“Anh sẽ lo.”, Nhất Uy dìu Tiểu Bạch sang một bên, dứt khoát không cho Tiểu Bạch tham chiến, cậu cương quyết, “Nếu em lo lắng không biết mọi thứ sẽ ra sao, thì cứ ở đây. Nhưng đứng ngoài cuộc được rồi, anh sẽ lo phần còn lại.”
“Anh không phải đối thủ của hắn. Em với anh liên thủ thì may ra.”
“Nhưng em đang bị thương.”
Tiểu Bạch cầm lấy bàn tay của Nhất Uy, năn nỉ:
“Em không muốn anh bị thương. Cho em giúp anh đi. Vết thương sẽ liền lại thôi.”
Xích Tây bị bỏ quên, và y ghét điều đó. Đối thủ vẫn còn đây mà hai đứa nhỏ lại mất cảnh giác. Xem ra chúng muốn chết cùng nhau đây mà. Vậy thì y sẽ cho chúng toại nguyện.