Minh Thù không chờ được người Louis, trái lại chờ Vân Sách.
Ngay trên đường tan học.
Minh Thù đưa ra chứng cứ là vài đoạn video, nhân vật chính bên trong không phải người khác chính là Vân Sách.
Cho nên ngay sau hôm từ lâu đài cổ trở về, Vân Sách đã bị phát lệnh truy nã, tuy trường học giấu giếm tin tức, nhưng Minh Thù là người tố cáo nên cũng biết rõ tình hình.
Hiện tại, Vân Sách đã mất tích ba ngày.
Vân Sách mặc quần áo màu xám tro, mang mũ lưỡi trai, che lại đầu tóc đỏ, dường như rất sợ người khác phát hiện.
Đứng trên đường Minh Thù thường đi qua, chặn đường cô.
“Vi Hề, là cô đưa di động cho bọn họ sao?”
Giọng nói Vân Sách đè nén hết sức, cố đè nén ngọn lửa đang cháy phừng phựt trên người hắn.
“Chuyện này, đương nhiên phải giao cho người chuyên nghiệp hơn.”
Minh Thù tự nhiên hút khẩu phần lương thực.
Vân Sách là tên biến thái, không chỉ hành hạ con người đến chết lại còn ghi hình lại.
Tên này đáng sợ như vậy, nên cô sợ mình ngứa tay giết chết hắn, không kéo được giá trị thù hận thì phiền lắm.
Vân Sách tức giận vô cùng, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Minh Thù. Hắn nghĩ rằng cô ta chờ hắn đến đàm phán điều kiện.
Không ngờ cô lại đem chứng cứ cho người khác, giờ khiến hắn bị truy nã.
Bên Vân gia cũng gió thổi không lọt, hắn không có cơ hội liên hệ với Vân gia.
Hơn nữa Vân gia…
Lần này có thể sẽ không xen vào chuyện của hắn nữa.
Vân Sách thở dốc hai cái, tới gần Minh Thù: “Vi Hề, đây là tự cô tìm…”
“Nếu tôi là cậu, tuyệt đối sẽ không về nước.”
Minh Thù vẫn đứng yên, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Hoặc lần này cậu về nước, là muốn tìm cho mình con đường chết?”
Vân Sách đột nhiên ngừng lại, hắn cười nhạo một tiếng, tràn đầy xem thường:
“Chết? Tôi muốn biết rằng ban đầu Hạ Phù bám theo cô không tha nhưng bây giờ thì như thế nào?”
Hắn cũng không ngờ lại gặp Minh Thù trong hoàn cảnh này, nếu như không phải cô thì bây giờ hắn sẽ không bị truy nã, bí mật của hắn cũng sẽ không bị phát hiện.
Dù cho Hạ Phù nghi ngờ hắn, Hạ Phù cũng không có chứng cứ.
“Lúc có lệnh truy nã, cậu hoàn toàn có cơ hội rời đi, vì sao lại không đi? Vân Sách, cậu chính là muốn có một kết thúc đúng không? Cậu không ra tay với bản thân được, cho nên cậu muốn mượn tay Hạ Phù kết thúc cho cậu.”
Giọng nói Minh Thù không nặng không nhẹ, nhưng mỗi một lời như hòn đá ngàn ký cắm vào tim Vân Sách.
Tường thành hắn xây lên đã nát be bét.
Hắn sợ hãi đồ vật từ trong tường thành bay ra, ùn ùn kéo đến bao phủ hắn.
“Cô nói bậy!”
Vân Sách rống to với Minh Thù, đầy căm hận: “Tôi chưa từng nghĩ tới cái chết, vì sao tôi muốn chết?”
“Bởi vì cậu không dám.”
Minh Thù mỉm cười, ánh mắt trong trẻo, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn. Hắn nhìn đôi môi hồng nhạt của cô khẽ mở, nói rõ ràng từng chữ:
“Cậu chính là một người nhu nhược.”
Hắn có cơ hội chạy trốn, cũng có cơ hội trở mình, nhưng hắn không làm gì.
“Không…”
Hắn không phải người nhu nhược.
“Tiểu Hề, cậu đứng chỗ này làm gì? Vừa tan học đã không nhìn thấy cậu, tớ tìm cậu…”
Tiếng thở hổn hển của Nguyên Tịch vang lên sau lưng Vân Sách, sau đó lại đột nhiên im bặt.
Vân Sách liền thay đổi phương hướng, hung hăng xẹt qua chỗ Nguyên Tịch.
Nguyên Tịch thấy người đó là ai, sửng sốt một chút sau đó lại nghĩ tới Tư Lạc nói với cô chuyện Vân Sách bị truy nã, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.
Minh Thù nhanh chóng đuổi theo.
Nguyên Tịch đã từng bị Huyết tộc đuổi theo, không cần Minh Thù quát liền xoay người chạy.
Minh Thù ngăn cản Vân Sách, túm cánh tay hắn, cố gắng đè ở bên tường:
“Thức ăn nhỏ của tôi, cậu có thể động sao?”
“Của cô?”
Vân Sách cười nhạt: “Trên người cô ta cũng không đề tên cô.”
Vừa nói xong, Vân Sách tung quyền đánh về phía mặt Minh Thù, nhưng lúc sắp đánh tới đột nhiên lắc mình đuổi theo Nguyên Tịch ra ngoài.
Mẹ nó!
Minh Thù hút sạch khẩu phần lương thực liền vứt xuống đất, vén tay áo xông lên, túm áo Vân Sách lôi hắn trở về.
Nguyên Tịch chạy được một đoạn thì thấy Minh Thù cùng Vân Sách đánh nhau. Nguyên Tịch thở hổn hển, luống cuống tay chân mở túi sách, lục lọi một hồi rồi lấy ra một loại vũ khí như súng.
“Đạn… Đạn đâu?”
Nguyên Tịch gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tay không ngừng tìm trong ba lô:
“Rõ ràng mình để trong ba lô, đạn… tìm được rồi!”
Nguyên Tịch lắp đạn, nhắm ngay chỗ Vân Sách nhưng Minh Thù và Vân Sách không ngừng thay đổi vị trí, Nguyên Tịch nhắm có chút không chính xác.
A a a!
“Tiểu Hề mau tránh ra!”
Nguyên Tịch hô to một tiếng, hi vọng Minh Thù có thể ăn ý phối hợp với mình.
Minh Thù ném Vân Sách qua chỗ Nguyên Tịch ngắm bắn, đè phía sau hắn.
“Đoàng!”
Một tiếng súng nổ vang lên.