Tiếng tim đập dồn dập vọng ra từ trong lồng ngực, Từ Mạch căng thẳng nhìn về phía
Dương Khai, chi thấy hắn vẫn đứng yên tại chỗ, y phục rách tả tơi, để lộ ra hình dáng cao lớn, tráng kiện.
Trên cơ thể không mấy là cường tráng nhưng tràn đầy lực bật đó, cả trước và sau đều xuất hiện mấy vết đỏ sẫm, sau một hơi thớ, những giọt máu đỏ au ứa ra từ đó.
La vết thương do bị kiếm khí đâm xuyên qua.
Thua rồi sao?
Tử Mạch bất giác mún môi lại, đôi mắt hằn lên nét kinh hãi. Một người ghê gớm như vậy mà lại thua ư?
Nhìn sang Vũ Thừa Nghi, hắn cũng đang đứng yên tại chỗ cũ, như chưa hề nhúc nhích đến một lần, hắn đứng thẳng tựa như cây thương, ánh mắt đầy vẻ cương quyết và bất
kham.
Lúc này, trường kiếm của hắn đang cắm ngay trước mặt, gió khẽ lướt qua, lay động y phục hắn.
Một giọt máu đỏ thẫm ứa ra từ trên ngực hắn, dần dần lan rộng ra.
Hắn nhếch miệng lên, rất khó khăn, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nổi, nét mặt dần trở nên cứng đờ.
Sự bất kham và cương quyết trong mắt hắn dần dần tan biến, trống rỗng và vô thần. Chẳng còn chút sức sống!
Tử Mạch kêu lên một tiếng, thần sắc hỗn loạn vạn phần.
Một kết cục tương tàn?
– Khụ khụ…
Đột nhiên, Dương Khai khẽ ho, Tử Mạch giật nảy mình, quay sang nhìn hắn thì thấy hắn đang thu kiếm, người lảo đảo như sắp ngã.
– Mỹ nữ…
Dương Khai cực nhọc quay lại nhìn nàng, miệng nở một nụ cười gượng gạo:
– Lại đây dìu ta với được không?
Tên tiểu tò thối này quả nhiên chưa chết!
Tử Mạch khẽ nghiến răng, ánh mắt lay động, chần chừ một chút rồi mới chậm rãi
tiến lại gần.
Khoảng cách hơn một trăm trượng, Tử Mạch chi cần một thời gian hơn hai mươi hơi thở đã đi qua.
Nàng giương ánh mắt phức tạp nhìn Dương Khai, tâm trạng hỗn loạn.
Nếu bây giờ trừ khử hắn ngay tại đây…
Vậy thì sau này không phải lo lắng về Lạc Ấn nữa.
Nhưng vừa nghĩ đến việc khi còn ở trong kỳ địa, gã nam nhân này đã ra mặt giết chết hai huynh đệ Tất Tu Minh vì nàng, và còn cứu cô một mạng giữa vòng vây yêu thú, Tử Mạch lại không đành lòng hạ thủ. Hơn nữa, lần này nếu không có hắn, nàng đã không thể
thoát khỏi nanh vuốt của Vũ Thừa Nghi.
Tính ra thì, hắn đã cứu nàng đến hai lần.
Ôi, thật đau đầu…
– Nhặt thứ dưới đất đưa cho ta!
Dương Khai thở hổn hển.
Suy nghĩ của Tử Mạch bị cắt ngang, nàng cúi xuống nhìn, chi thấy trên mặt đất có một cái túi vải nho nhỏ, nhặt lên đưa cho Dương Khai, nàng hiếu kỳ hỏi:
– Đây là cái gì vậy?
– Chẳng gì cả, một món bí bảo nhỏ thôi.
Dương Khai khẽ cười, nhét Càn Khôn Đại vào túi quần, sau đó thô bạo kéo Tử Mạch lại, vác một cánh tay lên vai nàng, dồn hết nửa sức nặng cơ thể lên người nàng.
– Qua chỗ Vũ Thừa Nghi!
Dương Khai ra hiệu.
Tử Mạch trừng hắn một cái, nhưng vẫn nghe lời, dìu hắn đi qua chỗ Vũ Thừa Nghi.
Bước đến trước mặt Vũ Thừa Nghi, Dương Khai vươn tay lục soát ngực áo hắn, cuối cùng cũng tim được một cái lọ nhỏ lấp nửa lọ là một thứ chất lỏng.
– Ha ha!
Dương Khai mừng rờ, quả nhiên hắn đoán không sai, Vũ Thừa Nghi cũng có Lưu Viêm Dịch, hơn nữa còn nhiều hơn cả Lưu Kiếm Tinh.
– Lại là cái gì nữa vậy?
Tử Mạch nhìn trân trối, tuy biết rõ đây chắc chắn là hảo phẩm, nhưng lại ngại không dám đòi hỏi.
– Sau này ta sẽ cho ngươi biết!
Dương Khai nhếch miệng cười:
– Đi tim chỗ khác để ta trị thương đã!
Giữa đồng hoang, bên trong một cái động dưới sườn dốc, Dương Khai để trần thân trên, khoanh chân ngồi dưới đất.
Sau trận chiến của Vũ Thừa Nghi, thương thế của hắn không hề nặng, và những vết
thương trên người hắn cũng chẳng phải do kiếm khí của Vũ Thừa Nghi gây ra.
Mà là do kiếm ý!
Kiếm ý của Vạn Kiếm Quy Nhất mà Vũ Thừa Nghi thi triển đã xuyên qua nội thể Dương Khai!
Lúc này hắn hai tay nâng Tu La Kiếm lên, cảm ngộ luồng kiếm ý này.
Kể từ khi có được bảo kiếm trấn tông của Tu La Môn này, Dương Khai chỉ mới sử dụng một lần khi đối chiến với Bạch Vân Phong ở Lăng Tiêu Các.
Khi đó, hắn vừa mới luyện hóa Tu La Kiếm nhập thể, chưa hề hiểu rõ nó, vậy nên hiểu biết của hắn về nó chỉ dừng lại ở bí bảo Thiên cấp.
Trong một năm vừa qua, Tu La Kiếm luôn ở trong đan điền, được nguyên khí ôn dường, đã hòa nhập hoàn toàn với cơ thể hắn.
Đến tận hôm nay, đã trở thành một thể duy nhất.
Lần này Dương Khai đã phát hiện ra Tu La Kiếm không chi là thứ bí bảo Thiên cấp dùng để sát phạt, mà nó còn có tác dụng rất đặc biệt.
Đó chính là tước đoạt kiếm kỹ của địch, chiếm làm vật sở hữu! Và chỉ nhằm vào riêng kiếm kỹ!
Trong chiêu liều mạng cuối cùng với Vũ Thừa Nghi, Tu La Kiếm đã vận dụng năng lượng tà ác bên trong Ngạo cốt Kim Thân, hình thành nên một hắc động, hắc động này đã nuốt chửng mọi lực sát thương từ kiếm kỹ của Vũ Thừa Nghi, chỉ để lại kiếm ý.
Vậy nên Dương Khai mới không né tránh, mà hứng chịu hết vào xác thịt.
Song, dù đó chi là kiếm ý cũng đủ sức xuyên thủng cơ thể Dương Khai, khiến hắn thoạt nhìn tưởng như bị thương rất nặng.
Kiếm ý là kết tình sức sống trong kiếm kỹ, tương tự như thần thức của một người. Kiếm chiêu không có kiếm ý thì chỉ là cái vỏ rỗng tuếch, chẳng thể nào phát huy được bao nhiêu uy lực.
Lúc này, Dương Khai đang cảm ngộ kiếm ý của kiếm chiêu này, khám phá ra bí ấn của Vạn Kiếm Quy Nhất.
Nếu thành công, hắn sẽ có thêm một chiêu thức kiếm kỹ để thi triển. Hơn nữa, cấp bậc của kiếm kỹ này cũng không hề thấp.
Bí kíp bất truyền của Cửu Tinh Kiếm Phái, tức là kiếm kỹ Huyền cấp.
Công dụng này của Tu La Kiếm rất kỳ lạ, chẳng trách nó lại là bí bảo trấn tông của Tu La Môn. Song, cướp đoạt kiếm kỹ của kẻ khác cũng rất nguy hiểm, một khi không tập trung, có khi thành công thì ít mà hỏng việc thì nhiều.
Dương Khai không hề nôn nóng mà từ tốn tìm hiểu, tâm thức không ngừng hồi tưởng về động tác và làn sóng chân nguyên lúc Vũ Thừa Nghi thi triển Vạn Kiếm Quy Nhất, Tu La Kiếm cũng thoáng có động thái lạ, cộng hưởng cùng hắn.
Tử Mạch đứng ở cửa động, vô vị chán chường, vẻ mặt phức tạp nhìn vào tên Dương Khai đang nhắm nghiền mắt.
Nàng vừa mân mê làn tóc, vừa nhếch miệng lên, do dự không biết có nên giết tên
tiểu tò thối đáng ghét này không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn ngập ngừng do dự, tâm trạng rối bời.