“Aaaaaa!”
Hàn Ân Ý tức giận hất đổ khay ấm trên bàn, khuôn mặt vặn vẹo có chút xấu xí ngồi trên ghế cắn chặt khăn tay.
“Bọn người ngu ngốc chết dẫm đó lại dám nói bổn tiểu thư như vậy! Nếu có cơ hội, bổn tiểu thư sẽ móc mắt cắt lưỡi chọc thủng tai của bọn tiện dân đó!”
Nô tỳ trong phòng run rẩy sợ hãi quỳ rạp xuống hạ người thật thấp, chỉ muốn hóa vô hình mong muốn không bị chủ tử đem ra làm nơi trút giận.
Lộ Ngọc từ xa đi tới đã nghe thấy tiếng nữ nhi gào thét liền nhíu mày bước nhanh đến, ra hiệu cho đám tỳ nữ trong phòng lui ra ngoài.
“Ý Nhi, phải chú ý đến hình tượng cùng khí chất, bao nhiêu điều ta dạy con đâu rồi?!” Lộ Ngọc nhíu mày thất vọng.
“Mẫu thân, ta…” Hàn Ân Ý rơi nước mắt ảm đạm yếu đuối khóc. “… bọn họ nói ta tâm địa bẩn thỉu nên mới gọi đến những loại sinh vật kinh tởm đó! Ta không thể chấp nhận được, ta muốn giết chết bọn họ!”
Lộ Ngọc dịu dàng lau nước mắt cho nữ nhi, ngồi xuống bên cạnh nàng ta, giọng điệu từ tốn thâm trầm.
“Ý Nhi ngoan, không cần để tâm đến lời của bọn chúng, sau này khi con đứng ở nơi cao nhất, nắm quyền sinh sát trong tay, lúc đó bọn chúng liền mặc con chém giết. Vậy nên, việc bây giờ con cần làm chính là bình tĩnh lại tìm cách để leo thật cao, như vậy tương lai mới có thể giẫm đạp lên những người thấp hèn đê tiện đó.”
“Mẫu thân, vậy bây giờ Ý Nhi nên làm gì đây? Bên cạnh tông chủ có nữ nhân khác giống y như tiện nhân Hàn Băng đã chết kia, tiện nhân đó còn giỏi đánh đàn nữa, mọi chuyện sắp bị lộ rồi!” Sự hoảng loạn trong mắt ả càng lúc càng nhiều, vẻ ngoài bình tĩnh cao quý thường ngày hoàn toàn biến mất không còn chút dấu vết.
“Nếu vậy liền cho người giết chết nàng ta là được.” Lộ Ngọc đáy mắt lạnh lẽo, lời nói đơn giản như tối nay ăn gì.
“Được, mẫu thân hãy cho người giết chết Hàn Băng đó đi, nếu như tiện nhân đó chết rồi, Ý Nhi chắc chắn sẽ là người xứng đáng nhất để ngồi lên ngôi vị tông chủ mẫu!”
“Vậy nên con mau nhìn lại cái bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ bây giờ của con xem! Mau mau chỉnh đốn lại bản thân mình đi.”
“Vâng thưa mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi.” Hàn Ân Ý hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Lộ Ngọc ở lại bên cạnh ả ta một hồi lâu sau đó mới rời đi.
Sau khi về đến chính phòng, Lộ Ngọc liền lấy ra một cây sáo nhỏ bằng ngón tay, hướng ra ngoài cửa sổ thổi lên, chẳng qua bao lâu liền có một con chim bồ câu màu trắng bay đến đậu trên tay thị.
Lộ Ngọc vuốt ve đầu nó vài cái, đem nó vào phòng để ở trên mặt bàn, lấy ra giấy bút đơn giản viết vài chữ, đợi cho nét mực khô lại mới thuần thục mà buộc vào một bên chân bồ câu, đem nó thả bay lên trời.
Bồ câu chao liệng vài vòng trên không mới theo một phương hướng bay đi, Lộ Ngọc đem cửa sổ đóng lại, cùng với ma ma tâm phúc đi đến phòng của Hàn Hải Nguyên, đúng lúc gặp được nha hoàn đang bưng thuốc sắc lên liền thuận tay nhận lấy đem vào.
“Lão gia, người sao rồi? Cả người đã thấy dễ chịu hơn chưa?”
Hàn Hải Nguyên nằm nghiêng trên ghế thái sư nghỉ ngơi, nghe thấy âm thanh của thê tử liền lạnh nhạt mở mắt, nhìn nữ nhân tiến vào không nói gì.
Lộ Ngọc mỉm cười dịu dàng khuấy chiếc thìa nhỏ để chén thuốc nguội bớt, ân cần mà ngồi xuống cái ghế nhỏ bên cạnh. “Ðây là thuốc bổ thiếp tự thân xuống nhà bếp nấu, tốn gần hai canh giờ mới được một bát nhỏ nhiêu đây, lão gia nể tình thiếp, uống một chút cho mau khỏe lại.”
Hàn Hải Nguyên thở dài một hơi nhận lấy bát thuốc trong tay thị. “Nàng vất vả rồi, sau này những chuyện như vậy không cần đích thân nàng làm, sai người dưới làm là được rồi.”
“Không được.” Lộ Ngọc lắc đầu. “Chăm sóc lão gia là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của thiếp, với cả chuyện này cũng không khiến thiếp cảm thấy khó khăn.”
Nam nhân thổi hơi nóng bốc lên trên chén thuốc sau đó từng ngụm uống vào, đến khi cạn sạch mới buông chén không xuống. Lộ Ngọc cho người hầu mang đồ lui xuống, đưa tay cầm lấy quạt giấy ngay đó mở ra, nhẹ nhàng quạt mát cho hắn.
“Lão gia, chuyện ngày hôm qua thiếp nghĩ có người muốn hãm hại nhà chúng ta, người cảm thấy ai sẽ là chủ mưu phía sau đây? Kẻ đó tại sao lại muốn làm như vậy? Lần này không khiến hoàng thượng loại bỏ Hàn gia, liệu sẽ ra tay thêm nữa không?”
Hàn Hải Nguyên cũng đã suy nghĩ về vấn đề này rất nhiều lần nhưng vẫn không thể đoán được người nào có thể sắp đặt cạm bẫy tinh diệu đến như thế, nay bị Lộ Ngọc nhắc lại, sắc mặt không khỏi trầm xuống lắc đầu.
“Trước tiên cứ án binh bất động chờ đợi, nàng canh chừng mấy đứa nhỏ không cho chúng nó chạy ra ngoài đi lung tung, đừng để người khác bắt được rồi gây thêm phiền toái, bảo chúng ngoan ngoãn ở yên trong phủ một thời gian đi.”
“Vâng, thiếp biết rồi, lão gia không cần lo lắng, cố gắng dưỡng sức thật tốt, khỏe mạnh trở lại.”
Lộ Ngọc chính là nữ nhân mà lão vừa ý nhất trong đám thiếp thất nội viện, vừa hiểu biết lễ nghĩa dịu dàng, vừa thông minh biết sắp xếp chu toàn mọi việc, so với những nữ nhân chỉ biết tranh sủng khiến lão đau đầu thì nàng là người khiến lão an tâm nhất.