Người nhà họ Viên cũng có vẻ bi thương nhưng không dám cầu xin.
“Bịch!”
Ngay sau đó, trước sự kinh hãi của tất cả mọi người, Viên Sĩ Vũ bỗng quỳ xuống đất.
Ngay cả Trần Hưng Hải cũng kinh ngạc đến mức ngây người.
“Ông chủ Trần, Viên Mộc thuê người giết cháu ông, phải đền mạng là đúng! Tôi là chủ gia tộc họ Viên, đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng xin ông hãy tha cho những người khác của nhà họ Viên!”
Viên Sĩ Vũ nói với vẻ cầu xin, lão ta quỳ xuống vì muốn giữ được dòng máu của nhà họ Viên.
Trần Hưng Hải vô cùng cảm khái, chủ của một gia tộc từng kề vai sát cánh với lão ta lại đang quỳ trước mặt lão ta.
Tuy thắng nhưng lão ta cũng không thấy vui, chỉ cảm thấy mất mát.
Hai người đều là chủ của gia tộc quyền quý bậc nhất, từng là bạn bè, cũng từng là kẻ thù.
Lão ta chợt nghĩ, nếu hôm nay lão ta và Viên Sĩ Vũ đổi vai cho nhau, liệu Viên Sĩ Vũ sẽ làm thế nào?
Liệu Viên Sĩ Vũ có bỏ qua cho lão ta không?
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Trần Hưng Hải cũng gật đầu: “Được, tôi đồng ý với ông, nhưng điều kiện tiên quyết là tất cả người nhà họ Viên phải rời khỏi Châu Thành, đồng thời suốt đời không được trả thù nhà họ Trần, bằng không, tôi sẽ tìm mọi cách để giết sạch người nhà họ Viên!”
Mắt Viên Sĩ Vũ bỗng rơm rớm nước mắt, lão ta thành khẩn nói: “Cảm ơn!”
Sau khi dứt lời, lão ta đứng dậy, nhìn người nhà họ Viên rồi cao giọng nói: “Hôm nay mọi người hãy rời khỏi Châu Thành, đừng quay về nữa! Nếu ai dám trả thù nhà họ Trần thì chính là tội nhân thiên cổ của nhà họ Viên!”
“Chủ gia tộc!”
“Chủ gia tộc!”
…
Người nhà họ Viên bật khóc.
Viên Sĩ Vũ kiêu ngạo đến mức nào chứ, ngay cả khi chủ của gia tộc quyền thế bậc nhất tỉnh lỵ tới đây, lão ta cũng chưa từng quỳ xuống một lần.
Nhưng bây giờ lão ta lại quỳ trước mặt Trần Hưng Hải, cầu xin Trần Hưng Hải để bảo vệ dòng máu nhà họ Viên.
Đối với người như Viên Sĩ Vũ, danh dự chính là mạng sống.
Có thể tưởng tượng được vào giây phút quỳ xuống, lão ta đã không cam lòng và tuyệt vọng đến mức nào.
“Ông chủ Trần, cảm ơn!”
Viên Sĩ Vũ bỗng nói lớn.
“Phập!”
Viên Sĩ Vũ vừa dứt lời, một con dao găm đang lóe lên ánh sáng bạc bỗng xuất hiện trong tay lão ta.
Lão ta đâm thẳng nó vào tim mình.
Máu tươi ào ào chảy ra, bộ đồ màu trắng lập tức bị nhuộm đỏ.
“Chủ gia tộc!”
“Chủ gia tộc!”
…
Người nhà họ Viên thi nhau quỳ xuống, nét mặt vô cùng bi thương.
Trần Hưng Hải cảm thấy rất ngột ngạt, nhưng lão ta biết mình cũng sẽ làm thế nếu là Viên Sĩ Vũ.
Vì họ vốn là cùng một loại người.
“Đoàng!”
Tiếng sét bỗng rền vang trên bầu trời, ngay sau đó, mưa rào ầm ầm trút xuống.
Cả nhà họ Viên chìm trong nỗi bi thương.
Trần Hưng Hải bước đến trước thi thể Viên Sĩ Vũ, nói lớn: “Ông chủ Viên, yên nghỉ đi!”
“Ông chủ Viên, yên nghỉ đi!”
“Ông chủ Viên, yên nghỉ đi!”
…
Sau khi Trần Hưng Hải dứt lời, vô số cao thủ nhà họ Trần cũng thi nhau hét lên.
Giọng họ như từng đợt thủy triều, vang vọng khắp trang viên nhà họ Viên.
Tin nhà họ Viên bị xóa sổ nhanh chóng được truyền khắp Châu Thành.
Người ngoài cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Họ chỉ biết trong nửa tiếng ngắn ngủi, nhà họ Viên đã sụp đổ về mặt kinh tế trước, ngay sau đó các sản nghiệp còn lại cũng bị những phe phái khác chèn ép theo.
Sau đó nữa, Viên Sĩ Vũ tự sát, người xuất sắc nhất thế hệ trẻ nhà họ Viên – Viên Mộc cũng bị chặn giết trên đường tới bệnh viện.
Tất cả những người khác của nhà họ Viên rời khỏi Châu Thành chỉ trong một đêm.
Từ bây giờ, nhà họ Trần sẽ bước lên đỉnh cao của Châu Thành, không gia tộc nào có thể địch nổi.
Người ngoài đều biết Trần Hưng Hải đã trở thành người quyền lực nhất Châu Thành, nhưng chỉ mình Trần Hưng Hải biết, tất cả đều do Dương Thanh ban cho lão ta.
Lão ta chỉ là con rối của anh mà thôi.
– —————————
.