Ban đêm ở Đại Sở, mọi người đều sẽ ngửa đầu nhìn lên bầu trời tìm kiếm ngôi sao sáng nhất.
Diệp Thành đã đi ba năm, Đại Sở vẫn là Đại Sở như trước, ba năm qua không ngừng đi về phía con đường vinh quang, huy hoàng, nhân tài kiệt xuất liên tục xuất hiện tựa như những vì sao sáng trên bầu trời bao la.
Ba năm rồi!
Trong Thiên Huyền Môn của Đại Sở, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn vào hư vô, đôi mắt đẹp mông lung không biết đang nghĩ gì.
Đúng thế! Đã ba năm rồi!
Phục Nhai ở bên cạnh hít một hơi thật sâu, cũng nhìn vào hư vô như Đông Hoàng Thái Tâm.
“Thần nữ, những người chết trận của Đại Sở chỉ đầu thai về Đại Sở hoặc Chư Thiên Vạn Vực thôi sao?”, không biết đến khi nào Phục Nhai mới nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, hy vọng có thể nhận được một câu trả lời khẳng định.
“Đương nhiên không phải”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhạt nói.
“Cũng… Cũng khả năng chuyển thế đến Thiên Ma Vực sao?”, Phục Nhai ngập ngừng dò hỏi nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Nếu không ngươi nghĩ Thiên Nữ Ma Quân từ đâu đến?”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ nói: “Cô ta vốn là một người phàm trần của Đại Sở, vì chấp niệm quá lớn nên một phần hồn phách của cô ta trốn khỏi Chư Thiên Luân Hồi, từ khe hở của Chư Thiên Luân Hồi ra khỏi Đại Sở, trời xui đất khiến thế nào lại bị cuốn vào Thiên Ma Vực”.
“Người không nên lừa hắn, không nên giấu hắn”.
“Ta nói ra thì sao, hắn biết thì thế nào?”, Đông Hoàng Thái Tâm cười tự giễu, khoé miệng còn có máu tươi trào ra, kỳ lạ là trong tia máu còn có thần quang bảy màu.