A Dục Vương đã sớm tính ra hắn sẽ vẫn lạc, cho nên cũng đã sớm thông báo hậu sự.
– Các ngươi…
Nhiếp Đồng do dự một chút, lại quay đầu nhìn về phía Hỗn Độn vương và Tuyệt Sát Vương:&- Những người này các ngươi mang theo đi. Không tiếc tất cả tài nguyên, nghĩ biện pháp tăng tu vi của bọn họ lên, ta còn có chuyện phải đi làm, tạm thời còn không có cách nào chiếu cố được bọn họ!
– Yên tâm đi, nhất định chúng ta sẽ dùng hết toàn lực!
– Đám người bọn họ cũng là tâm huyết nhiều năm của chúng ta, nhất định chúng ta sẽ tận tâm chiếu cố. Chỉ là ngươi, nhất định phải để tâm, chúng ta còn cần ngươi chủ trì đại cục. Ngươi ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì được.
Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát Vương đồng thời gật đầu nói.
– Yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì!
Đối với lời nhắc nhở thiện ý của đối phương, Nhiếp Đồng cười một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Nhiếp Vân:&- Ca ca, đi theo đệ đi, đệ sẽ dẫn ca ca đi tới một chỗ, vừa vặn cũng đem tất cả mọi chuyện nói với ca ca.
– Được!
Nhiếp Vân gật đầu.
Quả thực hắn cũng đang muốn hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như Nhiếp Đồng muốn nói, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt.
– Chủ nhân, ta cũng muốn đi cùng người.
Tĩnh Tâm đi tới rồi nói.
– Đây là khí linh của Chân Huyết Vương quan sao? Cũng cùng đi thôi.
Nhiếp Đồng nhìn nàng một cái rồi cười nói.
– Tu La, cáo từ!
Chúng nhân biết thời gian cấp bách, thương nghị vừa mới kết thúc, mọi người cũng không có ý ở lại. Bàn tay Hỗn Độn vương chộp ra một trảo, một chiếc cổ thuyền xuất hiện, sau đó mang theo mọi người bay thẳng đi về phía trước.
Bổn tôn của Nhiếp Vân cũng rời khỏi Tu La bổ thiên trận, đi tới bên người Nhiếp Đồng. Đồng thời lại đem phân thân và Tĩnh Tâm cùng thu vào trong Nạp Vật thế giới.
Kể từ khi Nhiếp Đồng ngủ say, hai người huynh đệ đã rất lâu rồi không ở chung. Cho nên hắn cũng không muốn Tĩnh Tâm quấy rầy.
– Chúng ta cũng đi thôi!
Nhiếp Đồng phất tay một cái, trường kiếm trong tay lập tức bành trướng, hai người đáp xuống ở phía trên, phá vỡ không gian chiến trường, sau đó lại bay ra ngoài.
– Ca ca, ca ca có gì muốn hỏi thì cứ trực tiếp nói là được.
Đứng ở trên mũi kiếm, ánh mắt của Nhiếp Đồng nhìn về phía Hỗn Độn đại dương vô cùng vô tận trước mắt, mở miệng cười nói.
– Ta muốn biết năm đó chuyện Tu La vương tử vong, A Dục Vương, Hỗn Độn vương và Tuyệt Sát Vương là người như thế nào.
Nhìn thấy đệ đệ trước mắt vốn là người quyến luyến, ỷ lại, không muốn xa rời mình lại trở thành nhân vật cự phách chân chính như vậy. Trong lòng Nhiếp Vân tràn ngập mơ hồ, đồng thời cũng có chút hiếu kỳ.
Chuyện này từ đầu đến cuối hắn đã không nghỉ a được, năm đó rốt cuộc Tu La vương là chết như thế nào? Nếu như quả thật đúng như lời đồn đãi, là A Dục Vương, Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát Vương liên thủ giết chết hắn. Như vậy chuyện thiêu đốt linh hồn phong ấn vừa rồi sẽ nói thế nào?
– Đệ biết ca ca sẽ hỏi những chuyện này mà. Chuyện này cũng là lúc đệ dung hợp trí nhớ của Tu La vương thì mới biết được.
Nhiếp Đồng nói, hắn vẫn lẳng lặng đứng ở trên mũi kiếm cả người giống như hoàn toàn dung hợp với Hỗn Độn đại dương trước mắt vậy.
– Chuyện này phải nói từ một tai nạn ức vạn năm trước!
– Tai nạn?
Nhiếp Vân có chút sửng sốt.