Dòng nước ấm kia đang dịu dàng ẩn nhẩn làm cho Vân Yến không đề phòng, lúc này nó liền chảy thẳng vào tâm cô nhưng lại bị một thứ gì đó ngăn lại.
Là lý trí!
Vân Yến nhíu mày đến gắt gao.
“Vân Yến, ta thích nàng, ta vướng vào ái tình với nàng.” Khải Đồ kiên nhẫn lặp lại, nhu tình nơi đáy mắt lần đầu tiên bộc lộ ra hết, trần trụi và ấm áp khiến cho Vân Yến phải né tránh.
Vân Yến cụp mắt, mày vẫn nhăn, cô không đáp.
“Nàng có thể nhận vật này hay không? Đây là quà chia tay của ta đối với nàng.” Khải Đồ ôn nhu nói, hắn kéo tay Vân Yến sau đó chậm tãi đưa chuỗi phật châu mà hắn yêu quý nhất vào tay cô.
Vân Yến sờ sờ chuỗi phật châu, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc thực khó nói.
Đây là thứ mà Khải Đồ luôn giữ gìn thực cẩn thận, luôn say mê ngắm nhìn, chưa bao giờ cho ai chạm vào.
Vân Yến vẫn tiếp tục bất động thanh sắc, thu phật châu vào không gian.
“Nữ thí chủ, có lẽ kiếp trước ta tu luyện rất lâu, nên bây giờ ta mới gặp được nàng, tình ái hồng trần ta chưa bao giờ nghĩ nó lại tốt đẹp như vậy.”
Khải Đồ ôn tồn vươn tay chạm vào mái tóc suôn mượt của cô, động tác vô cùng nâng niu, cứ như hắn đang chạm vào thứ cao quý nhất cuộc đời này.
Phật nói “Thuyết bấc đắc”.
Khải Đồ nói thích Vân Yến, chính là hắn đã phạm tội với Như Lai nhưng ngược lại hắn lại không gian dối.
Dù chọn nói hay không, Khải Đồ vẫn phạm tội.
Phật nói, tình dục tiền tài đều là phù du, luân hồi một kiếp cũng sẽ biến mất, trở về cát bụi.
Khải Đồ đương nhiên hiểu rõ vì thế nên trong lòng hắn không biết từ khi nào lại xuất hiện những suy nghĩ đối lập nhau.
Hắn không muốn dối lòng, cũng không muốn phạm tội với Phật Tổ.
Thế nhưng, ngày hôm nay khi Khải Đồ nói những lời này với cô thì hắn đã không còn xứng đáng để đứng trước Phật Tổ mà tu luyện nữa rồi.
“Ngàn kiếp luân hồi mới gặp được nàng, Vân Yến, nàng nghĩ đây rốt cuộc là duyên hay là nghiệp?”
Ý cười trên Khải Đồ ngày càng nhạt dần, thay vào đó là khuôn mặt bi thương mà trước giờ chưa từng có ở hắn.
Sau một hồi yên hơi lặng tiếng, Vân Yến mới lên tiếng, nhưng lời nói như muốn tát vào mặt Khải Đồ.
“Khải Đồ, ngươi chuyên tâm tu luyện đi, ta sẽ giúp người xóa ký ức về ta, như vậy có được không?” Vân Yến chậm rãi hất bàn tay mềm mại của Khải Đồ ra khỏi tóc mình, giọng nói vẫn như cũ vô tâm, lạnh nhạt.
Khải Đồ thở dài, khóe mắt mang theo một loại lưu luyến nhu tình, hắn cười khổ.
“Vân Yến, nếu gặp nàng đã là duyên thì hà cớ gì phải xóa đoạn lương duyên ấy?”
“Ta không nghĩ quên nàng, chấp niệm của ta từ nàng mà xuất hiện, sau này cũng sẽ không bao giờ biến mất, Vân Yến, suốt đời suốt kiếp ta cũng chỉ rung động với một mình nàng, lòng ta chỉ dung một mình nàng, không có kẻ thứ hai.”
Vân Yến yên lặng nghe Khải Đồ nói, một lúc sau cô mới đáp.
“Khải Đồ, ngươi không cần vướng vào ái tình, chuyên tâm tu hành chính là nghĩa vụ của ngươi. Còn ta chỉ là một trong chúng sinh của ngươi.”
Giọng nói của Vân Yến lạnh nhạt mà điềm đạm như viên đá cố tình càng ngày càng đè nặng trong lòng Khải Đồ.
“Mà vốn dĩ ngươi… Ngươi làm gì có kiếp trước?” Vân Yến đột nhiên nhìn thẳng Khải Đồ, lời nói như khẳng định lại như chất vấn.
Khải Đồ nhấp môi, đôi mắt ngày thường không có cảm xúc giờ đây lại là một mảnh bi thương, hơi nước bao trùm đôi mắt hắn chẳng bao lâu đã kết thành giọt, từ từ chảy xuống khuôn mặt trắng nõn.
Nước mắt trong sạch từng giọt từng giọt rơi xuống trên gương mặt tinh xảo làm cho Vân Yến muốn nói thêm cũng không nói được.
“Khải Đồ, đừng khóc được không?”
Vân Yến hạ giọng, âm thanh đã có phần ôn nhu hơn một chút, nhưng lạnh nhạt vẫn là phần lớn.
“Vốn đã có duyên không phận, vốn không thể cưỡng cầu nhưng ta không đành lòng.” Khải Đồ nắm chặt hai tay, âm thành vô cùng mềm mỏng lại có một ít nức nở, “Ta thật sự… không đành lòng.”
Nghe Khải Đồ nói vậy, Vân Yến hơi nhấp môi, đôi mắt cô lạnh như băng nhưng lại có một tia sáng lập lòe như nắng mai, không ấm áp nhưng lại có một chút dịu dàng.
Linh hồn của cô đã rất mờ nhạt, dường như sắp tan biến.
Từ linh hồn của cô có những đóm sáng nhỏ mà lấp lánh bay ra bao quanh Khải Đồ như đang an ủi hắn.
Vân Yến vươn hai tay chạm má của Khải Đồ, ghé bên tai hắn mà thì thầm.
Nước mắt Khải Đồ rơi ngày càng dữ dội hơn, hắn nắm chặt tay của Vân Yến hòng kéo ra để phản kháng nhưng không thành công.
“Ta… không… muốn! Xin nàng, đừng…!”
Giọng nói của Khải Đồ mang theo tuyệt vọng và đau đớn, như tiếng nói của thiên sứ khi đã mất cánh.
Không có trách mắng, chỉ đơn thuần là đau khổ và tuyệt vọng.
Rõ ràng Khải Đồ có thể phản kháng bằng kết ấn và phật quang, thế nhưng, hắn không làm vậy.
Vân Yến rũ mi che đi dòng cảm xúc trong mắt, sau đó buông hai tay ra.
Đối diện cô là một Khải Đồ đứng im như con rối gỗ, ánh mắt hắn giờ đây không còn chút sức sống.
Khoảng một phút sau, Vân Yến tan biến, những đóm sáng kia cũng theo cô mà biến mất nhưng mà Khải Đồ cũng thì đột nhiên ngồi bệt xuống mặt đất.
Hắn lặng lẽ ngồi im một hồi lâu, đáy mắt dần dần khôi phục sức sống, bên cạnh đó, còn hiện lên một cỗ mờ mịt, bi thương lúc nãy dường như tan biến.
Thế nhưng hoa sen trắng nơi mi tâm hắn lại chuyển đỏ đồng thời ngày càng nở rộ, hoa sen có vẻ đẹp yêu dã, hoàn toàn không hợp với một Khải Đồ tươi đẹp thanh triệt.
Một lúc sau, Khải Đồ đứng dậy hướng mắt nhìn về phía núi Hạ Âm, khóe môi vẽ nên một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn chậm rãi bước đi về hướng núi Hạ Âm, hai tay chấp lại, một lời cũng không nói.
Nếu chú ý một chút sẽ thấy trên gò má trắng nõn ấy, có một giọt nước trong vắt chảy xuống, cuối cùng rơi xuống mặt đất.
Năm thứ mười kể từ ngày Hòa Minh hòa thượng tu luyện ở núi Hạ Âm.
Hòa Minh hòa thượng vì chấp niệm mà buông bỏ Phật Tổ.
Vì chấp niệm mà nhập ma, cuối cùng bị chính tay Cao Sơn đại sư giết chết.