Sau khi ăn chút điểm tâm nhẹ hai người cùng nhau đi đến Ngự Hoa viên phơi nắng, tản bộ.
Tuy rằng ở trong tẩm cung cũng có hành lang để dạo bước, cũng có thể đắm mình dưới ánh mặt trời, nhưng dù sao cũng không náo nhiệt như ở bên trong Ngự Hoa viên. Trong lúc các nàng đang tính toán ngày tháng, trù tính đủ mọi chuyện sau khi vị tiểu Hoàng tử đặc biệt này giáng thế, thì “công thần” A Liêu xuất hiện.
Vệ Đình Húc chính là đế vương, có rất nhiều chuyện không thể nói cùng người ngoài. Nhưng A Liêu thì khác, A Liêu là thanh mai của nàng cũng không ở trong triều làm quan, Vũ Lộ Hoàn lại xuất phát từ tay nàng. Giờ khắc này nhìn thấy nàng tựa như gặp được người của nương gia vạn phần thân thiết, chỉ muốn cùng nàng kể lại tư vị tuyệt vời suốt một ngày một đêm.
Chân Văn Quân cũng không sợ nàng nói cái gì khác, suy cho cùng thì sau khi dùng tiên dược cấp cho nàng phản hồi cũng là điều nên làm, chỉ sợ Vệ Đình Húc nói lỡ miệng, đem chuyện nàng cũng bị Vũ Lộ Hoàn “ô nhiễm” nói ra, vậy thật đúng là xấu hổ chết người.
Đi mấy bước lập tức sẽ tiến đến bên cạnh các nàng, bỗng nhiên ngừng lại.
Hay là đừng đi, vạn nhất đi tới đó vừa lúc nghe được đoạn mà mình không muốn nghe nhất, ngay tại trận nhận được ánh mắt bát quái của A Liêu.
Quên đi quên đi, không biết, nàng cái gì cũng không biết.
Chỉ cần không biết, cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Thời gian tám tháng trôi qua rất nhanh, khi Tiểu Kiêu đến Đại Thương bái phỏng thì gặp được Vệ Đình Húc.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới Vệ Đình Húc sẽ biến thành như vậy.
Bụng của Vệ Đình Húc đã rất lớn rồi, so với việc lao lực ngồi ở trên ghế, nàng càng thích đứng lên đi lại một chút. Thỉnh thoảng lại đau lưng, Chân Văn Quân sẽ giúp nàng xoa ấn giảm nhẹ, chung quy so với lúc ngồi cảm giác khá hơn một chút.
“Mẫu hoàng.” Nể mặt Chân Văn Quân, Tiểu Kiêu vẫn là tôn kính Vệ Đình Húc, huống hồ vị nữ đế trước mắt cùng Vệ Đình Húc gian trá trong ấn tượng của nàng đã không còn quá giống nhau nữa, có lẽ là do trong bụng đang mang một sinh mệnh mới kỳ diệu, Vệ Đình Húc hiện giờ trông lại có chút hiền hòa.
Nghe được Tiểu Kiêu gọi nàng như vậy, Vệ Đình Húc có chút vui vẻ hướng về phía nàng vẫy tay, để cho nàng ngồi vào trước mặt.
“Ngươi trưởng thành rồi, lúc nãy mới vừa nhìn thấy ngươi đều có chút không nhận ra.” Vệ Đình Húc còn đích thân rót rượu cho nàng, “Chắc có lẽ ngươi cũng giống Văn Quân, thích uống rượu mạnh. Bất quá nơi này của mẫu hoàng tạm thời không có rượu mạnh, ủy khuất ngươi rồi.”
Tiểu Kiêu lắc đầu một cái, trong lúc nói lời cảm tạ tiếp nhận chén rượu lại trộm nhìn Vệ Đình Húc: “Ngươi ngược lại một chút cũng chưa từng thay đổi. Ngoại trừ bụng lớn ra.”
Khóe miệng của Vệ Đình Húc lộ ra một nét cười yếu ớt, rất đẹp:
“Còn hai tháng nữa, Hoàng tử của trẫm và Văn Quân sẽ chào đời. Chắc hẳn ngươi cũng nghĩ tới rồi.”
“Cái gì?”
Vệ Đình Húc ánh mắt đột nhiên cố định, thanh âm không có nâng cao, nhưng bầu không khí lại theo ánh mắt nàng hoàn toàn thay đổi: “Lúc trẫm lâm bồn, chính là thời cơ tốt nhất để ngươi đoạt vị.” . Kiếm Hiệp Hay
Tiểu Kiêu trong lòng đột nhiên căng thẳng, nét mặt không có phản ứng gì quá lớn, nhưng vẻ chần chừ trong thoáng chốc vẫn bại lộ ở trước mắt Vệ Đình Húc.
“Đoạt vị? Đoạt vị cái gì?” Tiểu Kiêu cười hai tiếng, thong dong uống rượu.
“Trẫm nhìn ra được dã tâm của ngươi biết được chí hướng của ngươi, càng hiểu được năng lực của ngươi. Lúc trước chỉ là một hài tử mới lớn, đã có thể toàn diện áp chế nhuệ khí cường thịnh của Nam Nhai Diêu gia. Ngươi cùng Văn Quân giống nhau, cùng Nguyễn thị giống nhau, là tướng soái trời sinh, thậm chí là người được chọn trở thành Quốc vương. Nếu như không có Hoàng tử này, đợi sau khi trẫm chết đi, ngươi chính là người kế vị chính thống nhất của Đại Thương. Ai có thể mảy may lay động được ngươi? Đại Thương cùng Trường Ca, sẽ thống nhất ở trong tay ngươi.”
“Hóa ra mẫu hoàng là đang lo lắng nhi thần sẽ gây bất hòa nội bộ.” Tiểu Kiêu cười nói, “Tuy rằng hiện giờ Trường Ca đang phát triển không ngừng, nhưng luận về binh lực vẫn còn kém Đại Thương một đoạn, Tử Luyện đã già, nhưng vẫn không phải là ngọn đèn cạn dầu. Huống chi a mẫu ta vẫn còn sống, ta sao có thể làm ra chuyện khiến nàng khó xử? Điều mẫu hoàng lo lắng chẳng qua là sau khi chết hai quốc gia cân bằng, nhưng mẫu hoàng, nghe đâu ngươi đã từng nói một câu, thiên hạ sẽ nghênh đón thịnh thế, nhưng sẽ không có thái bình chân chính. Mẫu hoàng có thể quản được mười năm, trăm năm, lại có thể quản được ngàn năm, vạn năm hay sao? Cho dù hôm nay nhi thần đáp ứng mẫu hoàng, sinh thời sẽ không xuất binh vượt qua Quỷ Thủy, nhưng ai có thể cam đoan các thế hệ mai sau sẽ làm như thế nào? Mẫu hoàng, ngươi làm sao có thể bận tâm đến chuyện sau khi chết?”
Lúc còn ở thời kỳ Duật quốc, lễ giáo rất nghiêm, “chết” đối với rất nhiều người mà nói đều là kiêng kỵ, hoàng thất lại càng cấm kỵ.
Tới thời kỳ Quang Hưng mọi người vẫn như trước không muốn nói đến chuyện “chết”, nhưng ở bên trong Thú uyển, ở bên cạnh Vệ Đình Húc, đó là một chuyện rất đỗi bình thường, là một đề tài mà theo độ tuổi của nàng ngày càng tăng, cần thiết phải bàn đến.
Bao nhiêu sai lầm mà các bậc quân vương từng phạm phải, nàng đã từng nhất nhất lật xem thậm chí tận mắt chứng kiến, nàng luôn luôn tự nhủ với chính mình phải duy trì thanh tỉnh, không nên bước lên đường xưa lối cũ.
Vệ Đình Húc như thế, Chân Văn Quân như thế, Tiểu Kiêu tất nhiên càng là nghĩ gì nói nấy.
“Hơn nữa, ta cũng đã từng chứng kiến cảnh sinh linh đồ thán thời tiền triều do chiến hỏa không ngừng tạo thành, hiện giờ thời kỳ thái bình chỉ mới được vài năm, ngoại địch bị quét sạch Trung Nguyên một mảnh tốt đẹp, Vạn Hướng Chi Lộ càng là hừng hực khí thế, vì sao lại phải chiến tranh? Trường Ca tộc chúng ta trông giống như dũng mãnh gan dạ, kỳ thật cũng không phải là dân tộc thượng võ, ta cũng không thích lại có chiến tranh. Để cho dân chúng nghỉ ngơi một chút đi…… Ngai vàng của mẫu hoàng muốn truyền cho ai nhi thần không có ý kiến, nhi thần chỉ nguyện sinh thời tứ hải bình định, không sóng không gió.”
Tiểu Kiêu thẳng thắn đem suy nghĩ trong lòng nói ra sạch sẽ, Vệ Đình Húc lại thấy được trong ánh mắt của nàng nỗi niềm thương xót đối với thế nhân, vượt qua tuổi tác.
Vệ Đình Húc nói: “Loạn thế xuất kiêu hùng, bình thời sinh nhân quân. Ngươi sẽ là một vị đế vương tốt.”
Tiểu Kiêu cho là mình đã nghe lầm.
Qua nhiều năm như vậy, đây hình như là lần đầu tiên Vệ Đình Húc khen nàng.
Cho nên một tràng vừa rồi, là đang thử thăm dò sao?
Tiểu Kiêu bĩu môi, có chút không vui mà uống liên tiếp hai chén rượu.
Bất quá nói thật, Vệ Đình Húc giống như thật sự đã trở nên ôn hòa.
Vệ Đình Húc trước khi rời đi để lại một chiếc Thiên Binh Thần Hạp, Tiểu Kiêu ấn xuống một cái chốt, bày ra một bức địa đồ vùng sơn dã.
Tiểu Kiêu khó hiểu nhìn nàng.
“Cung nhi đang ở trong ngọn núi này. Nàng vẫn cho rằng trẫm đang giám thị nàng, cho rằng sau khi ở cùng một chỗ với ngươi nhất định sẽ liên lụy ngươi, nên đã trốn đi. Bên trong núi này hình như có mãnh thú thường xuyên lui tới, nàng mặc dù biết chút võ công, nhưng gặp phải mãnh hổ chỉ sợ cũng không còn mạng sống.”
Tiểu Kiêu nghe tới đây lập tức nhảy dựng lên, cầm lấy Thiên Binh Thần Hạp lập tức đi ra ngoài. Đi được hai bước chợt quay đầu lại:
“Ngươi thật sự đang giám thị nàng!”
Vệ Đình Húc cười nói: “Giám thị nàng chẳng qua chỉ là tiện thể.”
“Kỳ thật người ngươi muốn giám thị chính là ta.”
Vệ Đình Húc cũng không phủ nhận: “Đây là thói quen của trẫm, đời này sợ là không sửa được. Sơn đạo khó đi, ngươi cần phải lo lắng một chút.”
“Tặng ta một nhân tình lớn như vậy, ta phải lấy cái gì để trao đổi?”
“Không cần trao đổi.” Vệ Đình Húc an tĩnh nhắm mắt lại, “Chỉ nguyện ngươi có thể nhớ kỹ tất cả những lời tối nay ngươi đã nói với trẫm.”
Từ sau ngày hôm ấy Tiểu Kiêu gặp mặt Hoàng thượng, ba tháng tiếp theo Hoàng thượng bế quan, ngoại trừ Chân Văn Quân cùng vài tỳ nữ thiếp thân, những người khác đều một mực không gặp.
Có người nói nàng đích thực đã sinh hài tử, bí thuật nữ nữ sinh tử kia đã phát huy tác dụng, Văn Đế sau đó mở đầu xây dựng thời đại hưng thịnh chính là thân sinh nữ nhi của Vệ Đình Húc và Chân Văn Quân.
Cũng có người nói, bí thuật kia chẳng qua chỉ là lời bịa đặt và thủ đoạn của Vệ Đình Húc để ổn định quốc gia mà thôi, thế gian nào có chuyện huyền diệu như thế? Văn Đế cũng là hài tử mà nàng nhận làm con thừa tự từ chỗ nhị ca bên kia.
Thậm chí có người nói Đại Thương Văn Đế cùng Trường Ca Quốc vương “Kiêu” là cùng một người, chẳng qua là vì nàng tuân thủ giao ước năm đó cùng Đại Thương Cao Tổ, bảo đảm quốc cảnh bình an mà thôi.
Chính sử còn có rất nhiều chuyện không thể chứng thực, huống chi là dã sử.
Đêm mùa hạ dài lê thê, chuyện xưa trăm năm trước dần dần hòa tan vào trong mộng.
Đường tam tiểu thư đem sách khép lại, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
*** Toàn văn hoàn ***
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại cũng đã kết thúc, cuối cùng để lại một chút manh mối nhỏ cho thiên văn tiếp theo ~
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đối với 《 Ngã vi ngư nhục 》.
Cảm ơn mọi người! Truyện mới cũng thỉnh tiếp tục ủng hộ a! (cúi đầu)
Editor có lời muốn nói:
Truyện chính thức kết thúc. Mình thật sự rất muốn cảm ơn tác giả Ninh Viễn vì đã viết ra một bộ truyện xuất sắc thế này.
Kết truyện lại mở ra một câu chuyện mới, với tựa đề tạm thời là “Đường gia tam tiểu thư”, thuộc thể loại chính kịch, cổ đại, truyền kỳ, chỉ mới được tác giả tóm gọn bằng một câu “Đánh quái, kiếm tiền, nói yêu thương”.
Ngoài ra, còn một bộ truyện mới cũng được tác giả giới thiệu trước cho bà con hóng chơi, tựa đề tạm dịch là “Vợ cũ trọng sinh”, thuộc thể loại chính kịch, hiện đại, tình hữu độc chung, gương vỡ lại lành, trọng sinh, huyền nghi suy luận. Văn án hấp dẫn chỉ với hai câu (tạm dịch): “Tưởng rằng ngươi là thuốc độc, không ngờ ngươi là thuốc giải duy nhất. Ly hôn ba năm, mới biết ngươi ngọt.”
Sau “Ngã vi ngư nhục”, tác giả có viết một bộ truyện (mình chưa đọc nên chưa dịch được tựa đề) thể loại hiện đại, ngọt văn, mình đoán chắc là thể loại tương tự như “Thực sắc”. Hiện tại truyện đã hơn 150 chương và tác giả còn đang viết. Có lẽ sau khi kết thúc bộ này tác giả mới bắt đầu đăng 2 bộ trên.
Chắc mọi người cũng giống mình, đều rất mong chờ truyện mới của Ninh Viễn. Nói thật, bắt đầu từ bộ “Thực sắc” cho tới hiện tại, Ninh Viễn đã dần dần trở thành tác giả mà mình yêu thích nhất và mong chờ nhất. Mình thấy rõ được sự tiến bộ từ ý tưởng cho đến cách viết của Ninh Viễn, bạn ấy có lẽ không phải là tác giả xuất sắc nhất, nhưng truyện của bạn ấy khiến mình đọc hài lòng và vui vẻ nhất.
Có 1 vấn đề mà mình nghĩ các bạn sẽ hỏi, đó là liệu mình có edit các bộ tiếp theo của Ninh Viễn hay không. Hiện tại mình chưa có một câu trả lời chắc chắn. Mình đã đầu tư rất nhiều thời gian cho “Ngã vi ngư nhục”, edit truyện là sở thích và cũng là thử thách đối với mình, chia sẻ với các bạn cũng là một niềm vui, còn chọn truyện edit thì lại phụ thuộc rất nhiều yếu tố cá nhân. Tạm thời mình sẽ nghỉ ngơi một thời gian, đồng thời cũng đọc lướt qua truyện mới nhất của Ninh Viễn rồi mới suy nghĩ quyết định sau. Hi vọng sẽ có ai đó edit cho mình đọc, để nếu truyện hay thì mình khỏi phải mất công edit:))
Quay lại với “Ngã vi ngư nhục”, do mình edit hơi nhanh nên trong quá trình edit không thể tránh khỏi sai sót, mong các bạn lượng thứ và nếu được cứ góp ý giúp mình, mình sẽ còn beta lại một lần nữa.
Truyện dài, có quá nhiều tình tiết quá nhiều cảm xúc, mình không có cách nào nói hết bằng câu chữ, nên lần này mình sẽ không tâm sự cảm nghĩ gì cả:)) Nhưng mình đặc biệt thích đọc bình luận của các bạn, nhất là về các tình tiết các nhân vật. Đó là một sự động viên cực kỳ to lớn đối với mình. Do đó xin mời các bạn cứ tự nhiên và thoải mái bình luận, về truyện, về nhân vật, về Chân Văn Quân và Vệ Đình Húc của chúng ta…
Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình suốt một chặng đường dài thế này. “Ngã vi ngư nhục” sẽ là một kỷ niệm đẹp đối với mình, Chân Văn Quân và Vệ Đình Húc sẽ là 2 nhân vật sống mãi trong lòng mình.