“Khốn kiếp!” Mặc Cảnh Lê giận dữ, hung hăng đẩy Mặc Cảnh Kỳ ngã lại trên giường, sau đó nhào tới bóp cổ hắn giận giữ hét: “ Ngươi mang con trai Bản vương đi đâu rồi? Ngươi nói mau.”
Mặc Cảnh Kỳ phảng phất không nhìn thấy bàn tay đang bóp chặt cổ mình, mặc dù khuôn mặt vàng vọt nghẹn đến đỏ bừng thì vẫn như cũ nhắm nửa con mắt chẳng quan tâm. Cuối cùng Mặc Cảnh Lê chỉ có thể thất bại buông hắn ra, hiện tại hắn không thể thật sự giết chết Mặc Cảnh Kỳ. Nếu hắn gánh tội hành thích vua trên người thì đến lúc đó đừng mơ có được ngôi vị hoàng đế. Nhìn người nằm trên giường, Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng nói: “ Không nói sao? Ngươi cho rằng Bản vương không có cách nào đối phó ngươi? Bản vương mỗi ngày giết một hoàng tử cho ngươi xem, để xem đến ngày nào thì ngươi chịu nói.”
Mặc Cảnh Kỳ mở mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “ Dù sao trẫm cũng chết, hơi đâu quản bọn hắn? Cho dù ngươi giết tất cả con trai của trẫm thì có sao? Bây giờ Trường Nhạc còn đang ở Tây Bắc, tuy rằng nó là nữ nhi thì cũng là huyết mạch của trẫm, còn ngươi… Số mệnh đã định đoạn tử tuyệt tôn. Chỉ cần ngươi giết một hoàng tử, trẫm đảm bảo, sáng sớm ngày thứ hai con ngươi sẽ được đưa đến trên bàn ăn của ngươi.”
Đến lúc này thì Mặc Cảnh Lê không thể không thừa nhận, so về lòng dạ độc ác thì hắn hoàn toàn không bằng ca ca hắn: “ Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Chính ngươi nên biết thân thể ngươi căn bản không được. Ngươi cho rằng đem ngôi vị hoàng đế cho Liễu quý phi thì ngươi sẽ bình an vô sự sao?” Để không có sai sót nào nên hắn tuyệt đối không hạ thuốc có giải dược. Nhắc tới Liễu quý phi, trong mắt Mặc Cảnh Kỳ lóe lên một tia toan tính hung ác, rũ mắt trầm tư hồi lâu mới nói: “ Trẫm muốn thế nào không liên quan đến ngươi.”
Không lâu sau, trong cung truyền ra Mặc Cảnh Kỳ ý chỉ, phong trưởng tử Liễu quý phi sinh Mặc Khiếu Vân làm Hoàng thái tử, mặt khác, phong Lê Vương Mặc Cảnh Lê làm nhiếp chính vương giám quốc. Thánh chỉ vừa truyền ra, cả triều đều kinh hãi, không rõ Hoàng thượng có dụng ý gì. Cả triều thần đều hồ đồ, đây rốt cuộc nên chọn Hoàng thái tử hay chọn Lê vương?
Trong Lê vương phủ
Khi Mặc Cảnh Lê hồi phủ, Diệp Oánh và công chúa Tê Hà cùng tiến lên đón. Công chúa Tê Hà vẫn xinh đẹp như hoa, động lòng người, so sánh thì Diệp oánh lại có vẻ tái nhợt, gầy yếu đi rất nhiều. Thiếu phụ mới hai mươi thoạt nhìn qua lại giống như đã ba mươi, trong tay nàng còn dắt theo một bé trai nhìn qua chưa tới năm tuổi. Nhưng mà cả Vương phủ mọi người đều biết, Thế tử mà Vương gia và Vương phi trăm cưng ngàn chiều năm nay cũng đã được bảy tuổi.
“Vương gia, chúc mừng Vương gia quang vinh được phong Nhiếp chính vương, từ nay nắm trọng quyền trong tay.” Công chúa Tê Hà nở nụ cười sáng rỡ mềm mại, nhìn qua đầy chân thành vui vẻ không giống như cố ý nịnh nọt lấy lòng. Khiến cho Mặc Cảnh Lê vốn trầm mặt không khỏi nở một nụ cười.
Đáy mắt Diệp Oánh xẹt qua một tia ghen ghét, dắt con trai tiến lên cười nói: “ Nô tỳ cùng với tiểu Thế tử cũng cung chúc Vương gia quang vinh phong Nhiếp chính vương…” Nói xong còn hơi xiết tay tiểu thế tử, ý bảo hắn nói chuyện.
Sắc mặt đứa bé tái nhợt, thân thể yếu đuối giống như vừa thổi đã gục. Bé dựa sát vào người Diệp Oánh, hình như rất sợ Mặc Cảnh Lê người phụ thân này. Diệp Oánh âm thầm cắn răng, nàng thật sự không hiểu, nàng và cùng Mặc Cảnh Lê đều không phải người nhát gan sợ phiền phức, tại sao lại sinh ra đứa con trai nhát như chuột vậy, ngay cả phụ vương mình cũng sợ không thôi. Đứa bé nhút nhát ngẩng đầu lên, giọng nói giống như muỗi kêu một tiếng cha, khiến người ta không biết nói gì hơn.
Mặc Cảnh Lê nhìn đứa nhỏ sợ hãi rụt rè trước mắt, chỉ cảm thấy tức giận trong lòng giống như lập tức phát ra bên ngoài vậy. Đứa bé nhát gan yếu đuổi như vậy sao có thể là con trai Mặc Cảnh Lê hắn chứ? Không khỏi nhớ tới thời điểm rời cung Mặc Cảnh Kỳ nằm trên giường mặc dù suy yếu không thôi nhưng ánh mắt vẫn mang theo vẻ đắc ý như cũ, càng nghĩ càng giận, nhìn chằm chằm vào đứa bé kia, ánh mắt dường như muốn phun ra lửa.
“Vương gia…” Diệp Oánh có chút nghi hoặc nhìn Mặc Cảnh Lê, lúc này, đương nhiên nàng nhìn ra Mặc Cảnh Lê cũng không có vì trở thành Nhiếp chính vương mà cao hứng, trên thực tế, hiện tại hắn vô cùng tức giận. Cẩn thận đỡ con trai đang muốn trốn ra phía sau mình, Diệp Oánh cẩn trọng hỏi thăm.
Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng, phi một cước đạp đứa bé kia bay ra ngoài. Thời điểm hắn phái người cẩn thận tra hỏi mới biết lúc Diệp Oánh sinh thì bà đỡ đều là do Mặc Cảnh Kỳ an bài, sau khi Diệp Oánh sinh con, tất cả người trong trang viện kia đều bị đổi đi đâu không biết. Mặc Cảnh Lê biết Mặc Cảnh Kỳ không nói láo, đứa bé ấm ức mang bệnh trước mặt này căn bản không phải con trai hắn. Dáng dấp của hắn quả thật không giống mình và Diệp Oánh. Không thể nói là xấu xí nhưng tuyệt đối nhìn ra được, cho dù trưởng thành thì cũng chỉ là một đứa bé bình thường.
“Vương gia?” Diệp Oánh hét lên một tiếng, người làm cùng nha hoàn, thậm chí cả công chúa Tê Hà đều sợ ngây người. Diệp Oánh bổ nhào về phía đứa bé kia, nhìn con ngã xuống đất nôn ra hai búng máu tươi, ngay cả muốn khóc cũng khóc không được, mắt thấy đã gần chết. Diệp Oánh kinh hoàng không dám đụng vào đứa bé kia, chỉ đành cả kinh kêu lên: “Con trai…. Mau! Mau truyền thái y.”
Bọn hạ nhân giật mình tỉnh lại, do dự nhìn Mặc Cảnh Lê. Tiểu Thế tử là Vương gia đạp, có gọi thái y không đương nhiên là do Vương gia định đoạt. Hơn nữa, đại đa số mọi người mặc dù không hiểu y thuật nhưng cũng nhìn ra, tiểu Thế từ từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, bị Vương gia đạp một đạp hung ác như vậy, hiển nhiên không sống được.
“Không cho đi.” Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nói. Diệp Oánh kinh hãi, giật mình ngẩng đầu nhìn Mặc Cảnh Lê, nước mắt đọng trên mặt nhất thời không biết phải làm sao: “ Vương…Vương gia…”
Mặc Cảnh Lê bây giờ đối với Diệp Oánh đã chán ghét cực điểm, nữ nhân này thành sự thì ít, bại sự có thừa, lúc đầu mình đúng là bị điên mới cưới nàng ta. Cũng vì vậy mà bỏ lỡ…. Tiến lên một bước, kéo Diệp Oánh vào trong sân, Diệp Oánh giãy giụa không ngừng nhìn đứa bé đang hấp hối nằm đó, khóc rống không ngừng.
“Không muốn…. Vương gia, con…” Nhìn bóng ảnh Mặc Cảnh Lê khuất sau bức tường, hạ nhân đứng đưa mắt nhìn nhau không biết làm sao bây giờ. Công chúa Tê Hà nhìn đứa bé trên mặt đất nhếch mép cười có chút hả hê vui vẻ, phất tay một cái nói: “ Chờ Vương gia hết bận sẽ xử lý sau.”
Bị Mặc Cảnh Lê kéo đi, Diệp Oánh giãy giụa không ngừng, nhưng nàng cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, không cách này giãy ra được. Vẫn bị Mặc Cảnh Lê kéo trở về phòng, đẩy mạnh một cái, Diệp Oánh đứng không vững đụng phải bàn trong phòng. Diệp Oánh ngẩng đầu lên, rưng rưng nói: “ Vương gia, rốt cuộc là vì sao vậy? Đó là con của chúng ta mà, sao chàng có thể ác độc như vậy….”
“Câm miệng!” Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nói,nhìn chằm chằm Diệp oánh nói: “ Ngu xuẩn, thành sự không có! Ngay cả đứa bé bị người đánh tráo cũng không biết, cư nhiên để cho Bản vương nuôi một dã chủng không biết từ đâu tới tận bảy năm liền!.” Cái gì? Diệp Oánh ngây người, hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của Mặc Cảnh Lê. Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm nàng lạnh lùng nói: “ Còn không hiểu sao? Con ma ốm đó căn bản không phải con trai Bản vương, đứa bé kia vừa mới sinh ra đã bị người đánh tráo!.”
“Sao có thể… làm sao có thể? Điều này là không thể nào?” Diệp Oánh thất thanh kêu lên. Đứa con trai nàng yêu thương, cẩn thận chiếu cố mấy năm nay lại không phải con ruột nàng? Vậy con của nàng hiện nay ở nơi nào? “Vương gia…Kia…con của chúng ta đang ở đâu?” Diệp Oánh lo lắng hỏi.
Mặc Cảnh Lê căm hận nói: “Ở trong tay Mặc Cảnh Kỳ.” Nghe vậy, Diệp Oánh vô lực ngã xuống trên ghế. Những năm này, quan hệ Mặc Cảnh Lê và Mặc Cảnh Kỳ như thế nào đương nhiên nàng hiểu rõ, con rơi vào tay Mặc Cảnh Kỳ còn có ngày trở về sao?
Hoảng hốt bắt lấy vạt áo Mặc Cảnh Lê, Diệp Oánh khóc ròng nói: “Vương gia, cứu con của chúng ta đi, Oánh nhi van cầu chàng cứu con của chúng ta đi. Ô ô…. con của ta số khổ …”
Mặc Cảnh Lê chán ghét đẩy nàng ta ra. Con của hắn đương nhiên sẽ cứu, hắn không thể không cứu mà. Mắt lạnh nhìn Diệp Oánh nằm bên cạnh bàn khóc thút thít, Mặc Cảnh Lê chỉ cảm thấy nữ nhân đã từng mềm mại động lòng người nay khiến hắn vô cùng chán ghét. “Từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại hậu viện không được ra ngoài, Bản vương không muốn nhìn thấy ngươi nữa!” Diệp Oánh ngạc nhiên, nàng mới vừa nghe được tin con trai rơi vào trong tay Mặc Cảnh Kỳ lại bị Mặc Cảnh Lê cấm túc, sao có thể chịu được?
“Tại sao…Tại sao?” Diệp Oánh thất thần nhìn Mặc Cảnh Lê nói. Những năm này nàng đã sớm mất đi sủng ái, nếu không phải còn có một con trai bên cạnh thì đã sớm không biết bị lãng quên ở nơi nào. Ân ái ngọt ngào lúc trước phảng phất như một giấc mộng, mà bây giờ, ngày cả những thứ còn sót lại này cũng muốn mất đi sao?
Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nói: “Nếu không phải ngươi ngu xuẩn thì làm sao nhiều năm như vậy Bản vương cũng không biết tung tích con trai mình? Ngươi có biết vì sự ngu xuẩn của ngươi mà Bản vương mất đi thứ gì không? Năm đó mẫu phi nói quả không sai, thực sự là một nữ nhân ngu xuẩn không có năng lực. Năm đó, nếu như không phải là cưới ngươi…” Nhớ tới thời điểm năm ngoái ở An thành gặp lại cô gái dịu dàng kia, trong lòng Mặc Cảnh Lê không khỏi dâng lên một cỗ tiếc nuối. Đã nhiều năm như vậy, nàng ấy vẫn thanh nhã như lan, uyển chuyển xinh đẹp. Nếu là nàng… nếu là nàng thì nàng tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.
Cuối cùng, nhìn Diệp Oánh một cái, Mặc Cảnh Lê không chút lưu luyến phẩy tay áo bỏ đi. Chỉ để lại Diệp Oánh ngây người sau lưng, không tiếng động rơi nước mắt. Hồi lâu sau rốt cuộc trong phòng truyền ra tiếng khóc nức nở.