– Chú em biết rồi. – Thấy cô đang lo lắng thì anh cũng nói đến điều cô suy nghĩ luôn.
– Dạ…
Kaylin cũng có lựa chọn nào khác nữa à? Trên đường đi về vẫn luôn suy nghĩ đến việc ngày mai sẽ dọn đi. Và cả việc vì sao chú của cô không có phản đối gì. Cô thấy rất nhiều mâu thuẫn xoay quanh cô lúc này. Vừa đi vừa nhìn Zane, không biết sao vẫn thấy anh không hề thay đổi chút nào. Rõ ràng hành động của anh đã khác trước, nhưng cô vẫn có cảm giác anh giống trước đây.
. . .
Dọn đồ để rời đi, Kaylin muốn chào chú mình nhưng ông chỉ bảo người giúp việc đưa cô đi. Ông như đang có điều gì đó khó nói vậy. Cuối cùng cô chỉ có thể đứng ngoài cửa phòng chào ông để rời đi.
Kaylin cứ ngỡ Zane sẽ đưa mình tới một nơi như trước, không có người đi lại. Cô không ngờ căn nhà tồi tàn trước đây Zane đưa cô tới lại chính là nhà ở hiện tại của anh.
Mọi người ở đấy nhìn Kaylin với ánh mắt rất khác lạ. Họ cảm thấy cô khác bọn họ, nhưng không hiểu vì sao cô lại chọn nơi này để ở. Từ trước đó, Zane tới đây bọn họ cũng đã dùng ánh mắt đấy để nhìn. Hai con người đó có vầng sáng gì đấy không hề giống bọn họ.
Vì phép lịch sự nên Kaylin vừa đi còn vừa cúi chào những người ở gần đó.
Lại có nhóm trẻ con da màu nô đùa va phải Kaylin. Cô loạng choạng ngã xuống. Đám trẻ con rất sợ mà xin lỗi cô. Cha mẹ chúng vừa thấy liền đến kéo họ lại ngay. Kaylin cũng không có làm khó, cô phủi đồ trên người rồi lại cầm túi đồ để đi. Đám trẻ con ở đây tuy rằng nơi này xô bồ nhưng chúng lại rất lễ phép. Cô nào có thể khó chịu với bọn chúng cho được. Nếu sau này phải ở lại đây cũng không tệ, cô có thể chơi với lũ trẻ cũng rất vui.
Giờ này Zane mới đi tới, anh đã bảo đợi anh đến đón nhưng cô lại đi trước. Thấy bóng dáng nhỏ bé đang đi về phía mình, hàng lông mày anh nhíu lại. Đến gần cầm lấy túi đồ của cô, cứ nghĩ rằng Kaylin sẽ mang nhiều đồ lắm, lại không ngờ cầm túi đồ lại nhẹ tới vậy. Không biết bên trong đựng được mấy món đồ nữa.
– Zane… – Kaylin mở miệng nhỏ giọng chào anh.
– Đã bảo đợi tôi đến. Tại sao không nghe?
– Em… em muốn… tự đến.
Hết nói nổi với cô, anh cũng không nói gì nữa mà kéo cô vào trong nhà. Kaylin khi này mới là lần đầu để ý kỹ nơi đây. Lần đầu tiên đến thì lúc đó hoảng loạn không có để ý gì, giờ mới quan sát kỹ hơn
Không ngờ căn nhà còn nhỏ phòng của cô, thậm chí cả nhà tắm của cô cũng rộng hơn cả nơi này. Trong vỏn vẹn 4m vuông, chỉ có chiếc giường và cả nhà tắm nhỏ. Tủ quần áo cũng đã mục nát luôn rồi. Giống như lấy từ bãi rác đã vứt bỏ để đem về đây hay sao vậy.
Thấy Kaylin chú ý kỹ, anh đến gần ôm eo cô. Đối với suy nghĩ của Kaylin, anh luôn là người có quyền thế, chắc chắn sẽ không bao giờ ở một nơi như này. Anh lại muốn xem thử cô có phản ứng ra sao. Không ngờ điều anh nhận được lại khiến anh bất ngờ.
Kaylin ngước lên nhìn anh, cô lại mỉm cười coi như không có gì. Nếu như mỗi lần đi làm về mà nhìn thấy nụ cười của cô, cho dù mệt đến mấy cũng cảm thấy rất đáng. Ở với cô đã gần hai mươi năm, anh rất ít khi thấy cô cười một cách tự nhiên với anh như thế. Chắc chắn rằng lần này cô không hề thấy khó chịu khi ở đây.
– Zane… không phải đi làm sao ạ?
– Buổi tối mới đến giờ.
Nghe anh nói thế, Kaylin lại hơi lo. Cô ở chỗ mới sẽ phải mất một thời gian mới thích nghi được. Đã vậy Zane còn đi làm buổi tối, cô ở nhà một mình sẽ thấy sợ.
Cúi đầu thấp xuống nhìn cô, đầu mũi anh gần chạm đến đầu mũi của cô luôn rồi.
– Sợ tối?
Kaylin mím môi gật đầu. Bị anh nhốt trong hầm tối hay căn phòng tối nào khác thì cô vẫn sợ. Chỉ là ở đấy là trong lâu đài, cô cũng quen thuộc hơn nên không sợ bằng nơi đây.
– Lũ trẻ con đêm khuya vẫn đùa nghịch.
Thấy Zane nói vậy, Kaylin liền hiểu ra. Gương mặt cô không còn ủ rũ như trước. Cô cũng rất nhanh sắp xếp đồ đạc của mình. Cô chỉ đem theo bức ảnh của cô chụp cùng những người thân của cô, còn có thêm ba bộ đồ khác. Những đồ dùng khác đều để ở cửa hàng để thuận tiện cho việc buôn bán.