Như là Hạ gia cũng không có tham dự trận chiến cuối cùng.
Minh Thù nhẹ giọng hỏi: “Người nối dõi của Tống gia ở đâu?”
Hạ Phù ngẩng đầu nhìn Minh Thù: “Mất tích.”
“Sau đại chiến, Huyết tộc và con người rơi vào thời kỳ hỗn loạn nhất. Thời gian đó Tống gia nói muốn nghỉ ngơi, thế lực khắp nơi đều bận rộn điều chỉnh nên cũng không ai để ý. Cho đến khi ký kết xong hiệp ước, cần Tống gia ký tên thì mọi người mới phát hiện Tống gia không xuất hiện lâu lắm rồi.”
“Bọn họ phái người đi tìm, nhưng nơi ở của Tống gia không có một bóng người, yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh gì, tất cả mọi người đều không thấy.”
Lúc đó phái người đi tìm, cũng không có bất kỳ tung tích nào, bọn họ giống như là biến mất trong không khí.
Bởi vì sự kiện này quá mức kỳ lạ, cho nên vẫn là văn kiện bảo mật, người ngoài không biết chuyện này.
Minh Thù nhướng mày hỏi: “Vậy bây giờ Hạ gia điều tra được cái gì?”
Hạ Phù nhìn chằm chằm Minh Thù: “Tôi cho cậu biết, tôi được cái gì?”
Minh Thù theo bản năng che khẩu phần lương thực trong lòng, đề phòng hỏi:
“Anh muốn cái gì?”
Khẩu phần lương thực của trẫm, tuyệt đối không cho.
Khóe miệng Hạ Phù giật một cái, ai thèm lương thực của cô, phía trên chính là ký hiệu của đội bọn họ!
“Làm người yêu của tôi.”
Mặc kệ được hay không, chiếm hố trước sẽ không bị người khác thọc gậy bánh xe.
Không phải muốn khẩu phần lương thực.
Minh Thù nghiêng đầu, cười nói: “Cậu thích tôi à?”
“Không…” Thích.
Hạ Phù ngừng đúng lúc: “Không thích cậu thì tôi muốn cậu làm người yêu làm gì?”
Anh ta không hề thích tên bệnh thần kinh này.
“Nói không chừng là cậu mất não đấy. Dù sao đầu óc con người các người vẫn luôn có vấn đề.”
Minh Thù dịu dàng mỉm cười.
Hạ Phù: “…”
Ỷ cô không phải là người, nên có thể mắng chửi người khác có phải không!
Đừng cản lão tử, lão tử muốn đánh chết cô ta.
[…] [Không ai cản người, Cửu thiếu đừng diễn nữa.]Hạ Phù bình tĩnh lại: “Vậy cậu coi như tôi não phẳng xem trọng cậu không được sao?”
Coi trọng cô thật sự là não phẳng.
“Không được, tôi không muốn yêu đương.”
Yêu đương lại không thể ăn, trẫm là Huyết tộc có hoài bão ước mơ.
“Hơn nữa… Tôi là Huyết tộc.”
Minh Thù cố ý kéo dài giọng nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tươi cười:
“Cậu là thợ săn Huyết tộc, ở chung với Huyết tộc như tôi, tổ tiên cậu sẽ bật nắp quan tài đánh chết cậu.”
Không cùng chủng tộc, làm sao yêu nhau?
Yêu đương vượt chủng tộc? Không tồn tại!
“Tôi yêu ai là chuyện của tôi.”
Hạ Phù nói: “Tôi cũng không để ý việc cậu là nữ vương Huyết tộc.”
“Nữ vương bị vứt bỏ.” Hạ Phù bổ sung.
“…”
Người này cứng đầu đúng không?
Tại sao hắn luôn khăng khăng nói cô là Huyết tộc bị vứt bỏ.
Minh Thù hút hai túi khẩu phần lương thực, nghiêm túc đề nghị:
“Bạn học Hạ Phù, hay là cậu làm nam sủng của tôi?”
Hạ Phù từ từ đứng dậy: “Cậu đã không muốn biết thì quên đi.”
Làm nam sủng của cô.
Lão tử tôi thiên tài như vậy làm sao có thể làm nam sủng cho người khác, quan trọng nhất là cô còn không phải là người.
Bị người biết, anh ta làm sao còn mặt mũi ra đường gặp người khác.
“Đi thong thả không tiễn!”
Minh Thù huơ tay nhỏ bé.
Hạ Phù nghẹn họng, âm thầm hừ một tiếng bước ra ngoài. Anh ta vừa mở cửa ra đã thấy Leon đang chuẩn bị gõ cửa, Leon lớn lên rất phong độ, ăn mặc cũng sang quý đắt tiền, mắt Hạ Phù híp lại.
Chính là cái tên chết tiệt này đào góc tường lão tử?
“Đây không phải là Hạ tổng đội trưởng sao.”
Leon vỗ vai Hạ Phù, cười đùa chào hỏi: “Đã lâu không gặp, ba cậu có khỏe không?”
Hạ Phù lạnh mặt hất tay Leon, nhấn mạnh từng chữ:
“Tự đi mà hỏi.”
“Vẫn không đáng yêu như thế.”
Leon cũng không để ý: “Cậu ở đây làm gì?”
Câu nói phía sau của Leon đột nhiên nghiêm túc, không khí trong hành lang đột nhiên rét lạnh, hết sức căng thẳng.