Anh có thể cam lòng hay sao? Thật sự đến khi ngày nào đó gặp mặt, đừng nói đến trừng trị, cho dù là ôm cũng sợ siết cậu ta đau.
Trì Sính dùng im lặng trầm mặc để làm cách thức nhắn nhủ tình cảm của anh, để cho Ngô Sở Úy thấy rằng bất kể cậu đã phải trả cái giá như thế nào cũng đều đáng giá.
“Nhớ tôi không?” Ngô Sở Úy lại hỏi.
Trì Sính hỏi ngược lại,”Cậu nghĩ sao?”
Ông đây nhớ cậu đến muốn đem cái bức tường kính chết tiệt này đập vỡ!
Ngô Sở Úy hất cằm lên chếch bốn mươi năm độ, liếc mắt nhìn Trì Sính, “Tôi sao biết?”
Gương mặt kiên cường cứng rắn của Trì Sính hiện lên nụ cười ôn nhu, giọng điệu khó có thể hình dung.
“Nhớ cậu.”
Trên mặt của Ngô Sở Úy lần này lộ ra dáng dấp cười cười.
Trì Sính lại hỏi cậu ta,”Cậu nhớ tôi không?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
“Nhớ nhiều không?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói,”Nhớ anh đến nỗi đem toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi giao ra hết.”
Nụ cười trên mặt của Trì Sính một giây sau liền ngừng lại, cứng đờ.
“Cậu nói cái gì?”
Ngô Sở Úy biểu đạt súc tích,”Mấy ngày nữa vụ án của anh sẽ công khai thẩm tra, tôi đoán cũng không còn bao lâu nữa, hai ta có thể gặp mặt.”
Ngô Sở Úy vốn định dỗ dỗ Trì Sính vui vẻ một chút, không ngờ Trì Sính sau khi nghe xong, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Ngoại trừ tiền tiết kiệm của cậu, Cậu còn đem cái gì đút lót?”
Ngô Sở Úy do dự rất lâu mới mở miệng nói rằng,”Nhà cũ.”
Lòng của Trì Sính một giây sau vỡ ra từng mảnh.
Ngô Sở Úy cũng tưởng tượng sau khi Trì Sính biết được tin tức này sẽ phản ứng như thế nào, nhưng không ngờ rằng lại có thể nghiệm trọng đến mức này. Trên mặt Trì Sính lộ ra thống khổ không chịu nổi kìm nén vô cùng. Đã vượt qua xa phạm vi mong chờ của Ngô Sở Úy, làm cho cậu ta có chút không biết làm sao.
Trì Sính hỏi,”Vì sao không bán nhà của tôi?”
Trì Sính cũng không biết Trì Viễn Đoan đem nhà của anh sang tên, trên thực tế thì Ngô Sở Úy cũng là mới biết.
“Tôi không muốn để người nhà anh khinh thường tôi.” Ngô Sở Úy nói. (Đập bàn.. xưng anh em thì quá là ngọt rồi…hu hu.. muốn đổi ngôi(>.< )
Trì Sính không cam lòng hỏi đến cùng,”Vậy sao cậu không biết đường tìm Quách Tử vay tiền? !”
(Thực ra thì Úy thâm lắm… cực kỳ thâm… Úy làm như vậy thứ nhất là yêu* ba ba thật lòng, thứ hai là nếu Úy Úy hy sinh cho nhiều như vậy thì sau này có chuyện gì (Ba mẹ ba ba.. bla bla…) có ngăn cản.. hay nhiều truyện nữa thì… ba ba cũng không thoát được tay Úy Úy… )
“Bởi vì hai người chúng ta mới là người một nhà.” (Khóc cmnl)
Trì Sính không nói gì.
Ngô Sở Úy biết tâm trạng Trì Sính kém là bởi vì đau lòng cậu ta, cậu ta một chút cũng không tính toán, còn vui đùa mà nói,”Cậu đều không phải thường xuyên nói tôi là keo kiệt vắt cổ chày ra nước hay sao? Bây giờ tôi vắt toàn bộ nước ra, tôi xem sau này anh làm sao mà xem thường tôi.”
Trì Sính vẫn bình tĩnh nhìn Ngô Sở Úy, không nói một lời.
Ngô Sở Úy còn nói,”Anh là gia tài to lớn của tôi, là gà đẻ trứng vàng của tôi. Chờ anh ra ngoài rồi, bao nhiêu tiền kiếm không được hả? Anh nếu như một mực đợi bên trong này, tôi không hưởng thụ được chính sách ưu đãi, thì vĩnh viễn cũng chỉ là một đống tiền. Cho nên tóm lại là, trước hết cứu anh ra ngoài sau này càng có lời hơn.”
(Ý là ba ba làm ở bộ tài chính sẽ giúp đỡ Úy Úy đó.. )
Trì Sính tiếp tục im lặng.
Ngô Sở Úy thực sự không cười được, tập trung nhìn Trì Sính, lẳng lặng nói rằng,”Tôi bây giờ thật hối hận, trước đây không cho anh tiền tiêu vặt nhiều một chút. Bây giờ cho người ta mới biết được, hóa ra mười tệ hay hai mươi tệ thực sự không coi vào đâu.”
“Kỳ thực tiền tiết kiệm của tôi chính là giữ lại cho anh dưỡng lão, nếu anh không ra được, tôi còn cần cái đống tiền kia làm gì?”
“Tôi hiện tại nghĩ để anh ra ngoài sớm một chút, không phải là tôi muốn dùng tiền mua sự tự do cho anh, mà là dùng tiền mua một cảm giác an toàn cho tôi. Một mình tôi ngủ ở nhà rất sợ, gương nhiều như vậy, làm sao đều chỉ có một mình tôi.”
“Tôi không muốn rượu thịt Trì rừng, tôi chỉ muốn anh.”
“Trì Sính, anh nghe lời tôi nói đi.!”
Ánh mắt của Trì Sính dừng lại trên mặt Ngô Sở Úy mấy giây, rất lâu sau mới cạy được môi nói ra ba từ.
“Tôi hận cậu.” (Sao thế.. )
Nói xong ba chữ này, Trì Sính đứng dậy đi nhanh ra ngoài.
Cổ Thân dựa vào trên vách tường ở bên ngoài, nghe được cửa phòng mở, cấp tốc đem đầu quay đi.
“Nhanh như vậy đã nói xong rồi? Còn hơn mười phút mà, cậu xác định không lợi dụng thời gian còn thừa ra…….”
Cổ Thân lời còn chưa nói hết, Trì Sính thật nhanh đi bộ đến cửa thang lầu. Chờ đến khi Cổ Thân đuổi theo, cửa phòng giam của Trì Sính đã gắt gao đóng lại.
Ngô Sở Úy vẫn nán lại bên ngoài cửa sổ thủy tinh, tay dán vào trên cái bụng lạnh lẽo của Tiểu Dấm Chua. Ánh mắt lúng ta lúng túng, giống như chưa khôi phục lại tinh thần.
Trong chốc lát cửa lại lần nữa vang lên, ánh mắt Ngô Sở Úy trong nháy mắt sáng lên. Kết quả chỉ có thấy được Cổ Thân, không thấy được Trì Sính, ánh mắt lại ảm đạm xịu xuống.
“Trì Sính đã quay về phòng giam, xin anh cứ tự nhiên đi.” Cổ Thân nói.
Ngô Sở Úy giống như không nghe thấy.
Cổ Thân lại nâng cao âm lượng lặp lại một lần nữa.
Ngô Sở Úy như trước vẫn không hề nhúc nhích.
Này! ma quỷ!…….. Cổ Thân nheo lông mày, ý tốt khuyên cậu ta đi cậu ta còn không chịu đi. Vậy được, một mình cậu ở đây mà dây dưa đi! Tôi phải đi trước để ý tình hình ‘phạm nhân’ của lòng tôi như thế nào. (Ha ha.. Yêu Thân Thân ghê.. )
Nói xong, Cổ Thân nhanh như chớp đi ra.
Ngô Sở Úy vẫn đợi đến thời gian thăm hết, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Kết quả, Cổ Thân trở lại phòng trực ban, từ màn hình theo dõi sau khi nhìn sắc mặt của Trì Sính, đột nhiên có chút không dám tiến vào.
Ai cũng không tưởng tượng nổi, Trì Sính lại có thể rơi nước mắt.
Ngay cả chính hắn chưa từng nghĩ tới.
Ngô Sở Úy bị Đại Hoàng Long cắn, tính mệnh bị đe dọa lúc ấy anh không hề khóc. Ngô Sở Úy và anh chia tay, chính miệng nói không có yêu anh lúc đó anh cũng không khóc, mẹ Ngô Sở Úy qua đời, ngồi trên xe thấy Ngô Sở Úy ngồi ở nơi an táng anh cũng không khóc, Ngô Sở Úy một thân một mình treo ở tầng sáu, tay và mặt mũi cũng đều máu lúc đó anh vẫn không hề khóc……
Mà khi Ngô Sở Úy nói cho anh biết về tiền tiết kiệm của cậu, anh lại khóc.
Anh nhớ đến lúc JJ của Ngô Sở Úy bị lòi ra ngoài khi tiết kiệm mà mặc quần lót rách nhưng rất bướng bỉnh quật cường, dáng vẻ của cậu khi đánh nhau chỉ vì ba đồng xu, dáng vẻ của cậu khi nhìn chằm chằm anh ăn đùi dê mà thèm muốn, và dáng vẻ đau lòng khi cho anh lọ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp…….
Trì Sính thích nhất vẻ keo kiệt của cậu, nhưng lại bị chính nó tàn phá.