“Mau mau cái chân lên.” Công công lắc cây phất trần lạnh nhạt hạ mắt.
Mặc kệ cho hoàng hậu có phản kháng đến đâu đi chăng nữa vẫn bị đám người hầu lôi xuống khỏi thuyền hoa, tiếng quát mắng cũng dần nhỏ đi.
Hưng Thành Vạn nhìn về phía đại nhi tử của mình, trong lòng có chút tư vị phức tạp không biết nên biểu lộ ra như thế nào.
Vừa rồi ngay khi tiểu y sư kia châm cứu, đầu óc lão đã tỉnh táo lại, những lời nói của mọi người xung quanh lão cũng nghe không sót một chữ nào.
Mặc dù trước kia khi tranh giành ngôi vị cửu ngũ chí tôn, lão cũng đã từng cùng các huynh đệ khác âm thầm chém giết nhau, nhưng khi đến hiện tại nhìn xuống những người con của lão vì tranh giành mà sẵn sàng khiến lão quy tiên, lão thật sự vô cùng tức giận cũng vô cùng thất vọng.
“Đại hoàng tử, trẫm thấy con khí huyết quá thịnh, nên ở yên trong phủ một tháng để điều chỉnh lại, con thấy sao?”
“Phụ hoàng dạy dỗ chí phải, nhi thần nguyện ý ở trong phủ một tháng để tĩnh tâm hòa khí, điều chỉnh suy nghĩ cùng tâm tình.” Hưng Công là người thông minh sao không nghe ra ý muốn của hoàng thượng, ngay lập tức cúi đầu thuận theo.
Trước tiên không cần vội vã phản kháng, đợi đến khi về phủ tìm người bàn bạc lại rồi tính sau, chuyện đại sự không nên nóng vội.
Hàn Băng nhìn màn kịch dần hạ màn không cho ý kiến gì, trong lòng bởi vì Tư Đồ Vũ Thiên âm thầm ra tay bảo vệ mà trở nên mềm mại ngọt ngào, khóe môi không nhịn được mà cong cong.
Hàn Băng biết, để có thể dựng lên một màn kịch hoàn hảo như vậy phải tốn biết bao nhiêu tâm sức cùng tài nguyên, chỉ riêng trứng của châu chấu ma được ấp dưới đáy hồ kịp lúc nở ra vào khoảng khắc kia, cũng đã là một điều vô cùng tỉ mỉ, càng đừng nói đến đám Biên Bức linh thú được ‘gọi’ đến kia.
“… cảm ơn huynh, Vũ Thiên.” Hàn Băng hơi hạ đầu nhìn nam nhân sau lưng.
“Hửm?” Tư Đồ Vũ Thiên tà mị kéo môi cười, bàn tay ấm áp từ eo nàng đưa lên nhẹ điểm điểm mũi tiểu nhân nhi. “Nàng cảm ơn vi phu đơn giản vậy thôi sao?”
Hàn Băng hiểu ý hắn là gì liền quay đầu đi, giọng nói bình tĩnh. “Cũng muộn rồi, nên về thôi.”
Nếu không phải vành tai nàng bạo hồng, Tư Đồ Vũ Thiên còn cho rằng Hàn Băng thật sự bình tĩnh như vẻ bề ngoài mà nàng đang thể hiện.
Trong lòng giống như bị mèo cào qua vừa ngứa ngáy vừa mềm mại, hắn không nhịn được dùng trán khẽ cọ má Hàn Băng, xen lẫn trong giọng nói tràn đầy sủng nịnh. “Nữ nhân của ta sao có thể để người khác tùy tiện tính kế cùng cướp đoạt chứ?! Băng Nhi đời này, chỉ có ta được khi dễ cùng bắt nạt mà thôi.”
“Huynh muốn bắt nạt, khi dễ ta?” Hàn Băng đẩy đầu hắn ra híp mắt nhìn.
“Phải.” Tư Đồ Vũ Thiên bắt lấy thủ ngọc đưa lên cạnh miệng khẽ hôn xuống. “Ta đặc biệt muốn bắt nạt khi dễ nàng ở trên giường nha!”
Mặt Hàn Băng trong chớp mắt bạo hồng, mím môi rút tay về, trên mu bàn tay vẫn còn cảm nhận được độ ấm nóng vừa tiếp xúc. “Lão lưu manh, nghiêm túc một chút đi!”
“Được rồi được rồi, vi phu nghiêm túc không trêu chọc nàng nữa.”
Tư Đồ Vũ Thiên trầm thấp cười, mạnh mẽ mang theo cưng chiều mà ôm lấy mỹ nhân vào trong ngực bảo hộ, cả người đạp gió mà đi, chớp mắt liền rời khỏi rừng hoa tử đằng xinh đẹp, trở về biệt viện nhỏ thanh nhã yên tĩnh.
Một đêm trôi qua, buổi sáng ở các trà lầu tửu quán của kinh thành thi nhau truyền thổi sự kiện ngày hôm qua, mỗi người một lời, tam sao thất bản mà kể ra ngoài khiến bá tánh nghe đến mà sửng sốt kinh thán*.
*kinh thán: kinh ngạc + cảm thán.
Người vốn dĩ nên nhận lấy muôn vàn kính ngưỡng được đặc biệt mở yến tiệc tẩy trần là Hưng Công cùng Hàn Ân Ý ngày hôm qua ở yến tiệc khiến hoàng thượng nộ khí công tâm mà thổ huyết, đã bị thánh thượng hạ lệnh cấm túc.
Ở tửu lâu lớn, một nam tử mồm năm miệng mười miêu tả sống động như thật, lời lẽ khoa trương tựa như hắn có mặt tại hiện trường lúc đó.
“Hàn Ân Ý kia không gọi thì không sao, gọi một lần liền là châu chấu ma, lần hai chính là Biên Bức đáng sợ sống trong bóng tối! Các ngươi đoán xem điều này chứng tỏ chuyện gì?”
“Chứng tỏ chuyện gì ngươi mau mau nói đi a! Đừng có ấp úng như vậy!”