Dung Tuyết?
Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Cô ta nói cho cậu biết từ lúc nào?”
“Lúc ở thành K.”
Trương Lạc thấy đôi mắt Chiến Bắc Thiên rét lạnh, vội hỏi: “Chiến thiếu tướng, lẽ nào.. lẽ nào chị Dung Tuyết lừa em?”
Chiến Bắc Thiên nhìn cậu ta: “Có phải gạt cậu hay không, cậu không cần phải lo, tôi chỉ mong cậu nhớ rõ một điều, hung thủ hại chết anh trai cậu, tôi sẽ không bỏ qua.”
“Chiến thiếu tướng..”
Chiến Bắc Thiên lạnh lùng cắt đứt lời Trương Lạc: “Trương Lạc, cậu vừa nói cậu không sai, như vậy nói rõ, mấy ngày bị giam trong này, cậu không nghĩ kỹ lại xem hành động của cậu sẽ gây ra hậu quả gì cho đội.”
“Em…”
Trương Lạc không dám phản bác.
Mấy ngày này trong đầu cậu ngoài bị hận thù với Mộ Nhất Phàm che mờ ra, còn lặp đi lặp lại hình ảnh cậu dùng dao đâm vào tim Mộ Nhất Phàm, chứ chưa từng nghĩ xem hành vi của cậu sẽ gây ra hậu quả gì cho đội.
Trương Lạc nhỏ giọng hỏi: “Chiến thiếu tướng, hành động của em có thể gây ra những hậu quả gì?”
Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nói: “Thứ nhất, cậu không nghe lệnh chỉ huy, không cùng đội quay về thành B, sẽ khiến những người cùng cậu quay về thành B lo lắng, còn phái người đi khắp nơi tìm, thậm chí trong lúc tìm cậu có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Trương Lạc vội giải thích: “Lúc đó em nghĩ Chiến thiếu tướng với thượng úy Mao đều có điện thoại vệ tinh, nên mới lén chạy đi, khi đó, chỉ cần Chiến thiếu tướng gọi cho thượng úy Mao..”
Cậu ta càng nói càng chột dạ, giọng cũng nhỏ đi: “Gọi điện thoại, báo một tiếng bình an là được rồi..”
Chiến Bắc Thiên làm như không nghe thấy cậu ta nói, tiếp tục nói: “Thứ hai, cậu nhiều lần không nghe theo sự sắp xếp của cấp trên, không có tính kỷ luật, chỉ hai cái này thôi cũng đủ để cậu bị xử phạt rồi.”
Trương Lạc biết mình đã sai, không dám phản bác nữa.
“Còn có, cậu chưa điều tra rõ ràng chân tướng, dùng dao ám sát đồng đội trong lúc đang làm nhiệm vụ càng không nói, dù cho rất có thể Mộ Nhất Phàm là hung thủ hại chết anh trai cậu, nhưng cũng không nên ra tay với Mộ Nhất Phàm trong lúc đang làm nhiệm vụ. Khi đó, ừ thì cậu báo thù được, nhưng cậu có nghĩ tới hành động của cậu sẽ dẫn tới cả nhiệm vụ thất bại, rất có thể sẽ hại chết người khác, bao gồm cả chính cậu không? Cậu làm như vậy thì khác gì hung thủ hại chết anh trai cậu?”
“Em.. lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy, em không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng tới như vậy, em.. em biết mình sai rồi, Chiến thiếu tướng, em chấp nhận bị xử phạt, dù xử phạt nghiêm khắc thế nào, em cũng chấp nhận.”
Trương Lạc không hề nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, trong lòng vừa rối bời vừa lo lắng, cũng may mà nhiệm vụ không thất bại, nếu không, dù có chết cậu ta cũng không thể tha thứ cho hành vi của mình, cả đời còn lại sẽ sống trong dằn vặt và áy náy.
Chiến Bắc Thiên không nói gì.
Trương Lạc lại nói tiếp: “Chiến thiếu tướng, xin anh tha thứ cho em một lần này, một lần này thôi, sau này em sẽ không bao giờ.. tái phạm nữa.”
Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nhìn gương mặt non nớt đầy lo âu và hối hận, qua hồi lâu mới nói: “Tự tới chỗ Hướng Quốc lãnh phạt.”
Người tới chỗ thượng úy Hướng chịu phạt, đều bị xử phạt rất nghiêm khắc.
“Vâng.”
Chiến Bắc Thiên rời khỏi phòng giam, dẫn Mộ Nhất Phàm đi tới nhà ăn. Sau khi ăn xong, lại đưa anh quay về phòng tiếp tục làm việc.
Bởi vì Mộ Nhất Phàm buồn chán mà vào trong phòng nghỉ ngơi.
Cửa phòng nghỉ vừa đóng, Hướng Quốc giận dữ xông vào phòng làm việc: “Lão đại, em có chuyện này muốn hỏi anh.”
Chiến Bắc Thiên ngẩng đầu nhìn Hướng Quốc đang bốc lửa giận bừng bừng, nhạt giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Hướng Quốc đóng cửa phòng làm việc lại, tiến lên giận dữ nói: “Lão đại, nếu Trương Lạc đã biết Mộ Nhất Phàm hại chết anh trai cậu ta, sao anh lại còn phủ nhận chuyện này? Sao anh không nói rõ chân tướng? Dù anh có muốn bảo vệ cho Mộ Nhất Phàm, cũng không thể bẻ cong sự thật.”
Ban nãy, Trương Lạc tới chỗ cậu ta lãnh phạt, cậu ta hỏi lý do, cũng nghĩ Trương Lạc không nên báo thù trong lúc làm nhiệm vụ.
Thế nhưng, đến khi cậu ta nghe Trương Lạc nói hiểu nhầm Mộ Nhất Phàm là hung thủ, nghe Trương Lạc nói xong, mới biết lão đại mình phủ nhận Mộ Nhất Phàm là hung thủ hại chết Trương Việt.
Chuyện này khiến cậu cảm thấy vô cùng tức giận, sau khi xử phạt Trương Lạc xong, liền tới đây hỏi chuyện này.
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên đanh lại: “Tôi phủ nhận chuyện này bao giờ?”
“Trương Lạc nói vậy.”
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Tôi không phủ nhận chuyện này, nhưng cũng không thừa nhận chuyện này.”
Hướng Quốc biết Chiến Bắc Thiên sẽ không nói dối, bèn thu cơn tức lại, hít sâu nói: “Em có thể hiểu được lão đại không muốn thừa nhận chuyện này vì muốn bảo vệ cho Mộ Nhất Phàm, nhưng mà, lão đại, nếu anh đã ở với Mộ Nhất Phàm, sao không nghĩ tới chuyện bảo Mộ Nhất Phàm đứng ra xin lỗi người nhà họ Trương? Như thế cũng là trả cho nhà họ Trương công đạo sau một thời gian dài, xin nhà họ Trương tha thứ cũng đâu phải chuyện mất mặt gì, lẽ nào đến chút dũng khí thừa nhận này Mộ Nhất Phàm cũng không có?”
Chiến Bắc Thiên mím chặt môi.
Chuyện này không phải do Mộc Mộc làm, sao có thể bắt Mộc Mộc nhận lỗi cho chuyện Mộ Nhất Phàm gây ra.
“Hướng Quốc, trong nhóm Lục Lâm, Tôn Tử Hào và Mao Vũ, cậu là người có thành kiến lớn nhất với Mộ Nhất Phàm, tôi không muốn nhiều lời, chỉ hy vọng cậu có thể dùng trái tim để quan sát, đến khi đó, tôi sẽ trả lời cho cậu vấn đề này.”
Hướng Quốc nhìn đôi mắt đen thành thật của Chiến Bắc Thiên, qua hồi lâu vẫn không nói nên lời.