Lưu lão quái vô cùng tức giận, lão ta là cao thủ khu vực số chín của Miêu Thành, đã bao giờ chịu nhục như thế đâu cơ chứ?
Bây giờ lão ta lại bị một thanh niên chưa đây ba mươi tuổi phế võ công, ngay cả mạng sống cũng nằm trong tay đối phương.
Nhưng lão ta cũng hiểu, nếu nói thì còn con đường sống, chứ nếu không nói, có lẽ lão ta sẽ bị giết ngay.
Ngay cả Hoàng Chủ tiền nhiệm có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp cũng đã bị Dương Thanh giết rồi.
Với ân oán giữa lão ta và Dương Thanh, có lẽ Dương Thanh sẽ không hề do dự khi giết lão ta mất.
Nghĩ đến đây, lão ta lên tiếng: “Được, tôi nói!”
Dương Thanh không đáp, chờ Lưu lão quái tiết lộ thân thế của mình.
Lưu lão quái nghiêm nghị nói: “Cậu cũng đã biết cậu có huyết mạch cuồng hóa, nhưng chắc chắn cậu không biết huyết mạch cuồng hóa chỉ được truyền cho nữ chứ không truyền cho nam, hay nói cách khác, chỉ phụ nữ mới được thừa kế huyết mạch đó”.
Dương Thanh nhíu mày: “Chắc ông biết rõ nếu dám lừa tôi, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào”.
Lưu lão quái nói tiếp: “Cậu là đàn ông nhưng lại có huyết mạch cưồng hóa, chỉ có một khả năng, đó chính là huyết mạch cuồng hóa của cậu xuất hiện do việc thay máu chứ không phải di truyền”.
“Đối với người tu luyện, nếu bảo huyết mạch cuồng hóa là loại huyết mạch nghìn năm khó gặp thì cũng không ngoa, thế nên chỉ những người rất quan trọng với cậu mới chịu đổi nó cho cậu thôi”.
“Rất có thể đó chính là mẹ cậu”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức biến sắc.
Anh đã điều tra rất lâu về huyết mạch cuồng hóa, nhưng vấn không tìm được tin tức nào có liên quan.
Nhưng bây giờ Lưu lão quái lại nói, huyết mạch cuồng hóa trong người anh được hình thành sau này.
Chẳng lẽ đúng là như thế chắc?
Lưu lão quái nói tiếp: “Đương nhiên đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, cũng có thể một người khác có quan hệ máu mủ với cậu đã chuyển huyết mạch cuồng hóa cho cậu”.