Miêu Nghị thở dài:
– Chẳng lẽ ngươi sẽ giam nàng ở đó mãi sao?
Vân Tri Thu:
– Chẳng lẽ đại nhân đã quên lời hứa trước kia rồi sao, những nữ nhân trong nội trạch đều để thiếp thân làm chủ? Khi nào thả nàng, nên thả nàng hay không, tất nhiên ta biết rõ ràng nhất. Chuyện vui gần đến, đại nhân nên đặt suy nghĩ của mình lên người mới đi, không cần suy nghĩ những thứ khác quá nhiều.
Miêu Nghị vẫn thở dài:
– Thu Tả Nhi, người đồng ý chuyện của Nguyệt Dao, vì sao lại không đồng ý việc này?
Vân Tri Thu vẫn bất động không biến:
– Ta là nữ nhân, càng hiểu nữ nhân hơn ngươi, hạng người gì có thể đi vào cửa nhà này, hạng người gì không thể vào cửa nhà này, ta đều trấn giữ được hết, nếu ngươi không muốn sau này gia đình huyên náo gà chó không yên, thì ngươi đừng nhắc lại việc này nữa.
Miêu Nghị giơ hai tay ra, giải thích:
Nàng ấy đã biết sai rồi, thả nàng ấy ra thì có sao đâu, ngươi sợ nàng ấy sao? Chuyện năm đó là lỗi của ta, ngươi giam nàng nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn không tiêu tan cơn giận sao?
Vân Tri Thu xoay người đối mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt Miêu Nghị, trịnh trọng nói ra từng câu từng chữ báo cho hắn biết:
– Nếu như ngươi muốn thả nàng ra, ta không ngăn cản được, nhưng ngươi đã không giữ lời hứa của mình. Vậy thì ta không còn cách nào ở lại cái nhà này nữa! Hoặc là ngươi thả nàng đi, đưa ta một bức hưu thư bỏ vợ hoặc là ngươi đừng nhúng tay vào việc này nữa, chừng nào ta đồng ý thả nàng thì thôi.
– Thu Tả Nhi…
– Những điều thừa thãi thì không cần phải nói nữa, không có bất kỳ chỗ trống nào cho ngươi thương lượng đâu! Tiếp tục nhốt nàng lại, hoặc là ta rời khỏi đây, ngươi cứ chọn đi ta không ép buộc ngươi!
Sự kiên quyết của nàng khiến cho Miêu Nghị tràn đầy giận dữ, chỉ vào mũi Vân Tri Thu. Cằm Vân Tri Thu nhấc lên, ánh mắt sáng rực đối mặt chẳng hề do dự, không chút né tránh!
Miêu Nghi cắn răng phất tay áo, đùng đùng nổi giận rời đi.
Ai ngờ Vân Tri Thu lửa cháy đổ thêm dầu, quăng ra thêm một câu nữa:
– Ngươi nghe kỹ đây, sau này nếu không có sự đồng ý của ta, không được phép tìm nàng nữa, nếu không, ta không ngại bày ra một cổ thi thể tại Túc Tinh Cung khiến ngươi nhớ đời!
Miêu Nghị đi tới cửa, rốt cuộc không nhịn được nóng giận, xoay người chỉ vào Vân Tri Thu, mắng:
– Không thể nói lý, đồ đàn bà chanh chua!
– Tiện nhân! Ngươi đang mắng ai đó? Đừng có chạy!
Vân Tri Thu không thèm nói hai lời, cầm chén trà nhỏ trên bàn đập tới, khí thế hung ác, không thèm khách sáo chút nào.
Miêu Nghị co rụt đầu lại tránh thoát đi nhanh chóng chạy trốn, bên ngoài nghe tiếng lạch cạch, chén trà nhỏ vỡ vụn đầy đất.
Kỳ thật, Miêu Nghị muốn để Vân Tri Thu đánh một trận, chỉ cần Vân Tri Thu chịu đánh hắn, dựa theo tình huống bình thường, chuyện này hoàn toàn có hi vọng giải quyết, nhưng Vân Tri Thu lại thể hiện rõ thái độ của mình như vậy khiến hắn cực kỳ đau đầu, chuyện này sẽ không dễ dàng được Vân Tri Thu đồng ý.
Với điều kiện của Vân Tri Thu, muốn hắn bỏ Vân Tri Thu mà thả Gia Cát Thanh, đó là chuyện không thể nào, bên nào nặng, bên nào nhẹ, hắn vẫn biết rất rõ. Có Vân Tri Thu trấn giữ nội trạch, buộc những nữ nhân từng ngủ với hắn không thể vào cửa, làm đầu hắn vô cùng nhức nhối, thật mất mặt mà.