Đại Sở là một sự tồn tại đặc biệt, hắn đạp bằng ý chí của trời nhưng không thể phá vỡ cấm chế sẵn có của Đại Sở.
Thật đáng sợ!
Với định lực của Phục Nhai cũng không khỏi một lần nữa cảm thán.
Trong chín vị Hoàng đế của Đại Sở, không phải chưa có ai từng nghĩ tới việc phong ấn đạo lạc ấn của mình, chỉ là chưa ai thành công.
Bây giờ Diệp Thành đã làm được chuyện mà họ chưa làm được, chỉ riêng điểm này Diệp Thành đã xứng danh là vị Hoàng đế mạnh nhất Đại Sở.
Đất trời im ắng, Diệp Thành khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Sau thiên kiếp, hắn cần củng cố tu vi, cũng cần phải lĩnh hội chân lý bản nguyên của đất trời khi tĩnh toạ.
Coong! Coong! Coong!
Trong bóng tối dường như có tiếng chuông lớn vang lên, thực chất nguồn phát ra âm thanh là từ Diệp Thành, đó là âm thanh đại đạo đan xen phát ra từ đạo tắc của hắn, vang vọng khắp vùng đất rộng lớn này, ẩn chứa đạo uẩn vô thượng.
Nhanh, nhanh, nhanh!
Các tu sĩ Đại Sở ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Bây giờ Diệp Thành là Hoàng đế, hơn nữa còn là vị Hoàng đế mạnh nhất, sự hiểu biết của hắn về đạo hơn hẳn chín vị Hoàng đế khác của Đại Sở, nếu không cũng không thể thi triển đại thần thông phong ấn đạo lạc ấn của mình.
Đạo của Diệp Thành không phải đạo bình thường, đạo của hắn có thiên âm đại đạo, mang theo ý cảnh huyền bí.
Nhìn khắp thiên địa, tu sĩ Đại Sở không ai không nhắm mắt ngồi xếp bằng, tất cả đều ngồi thiền như tăng nhân, dưới sự lĩnh ngộ thiên âm đại đạo của Diệp Thành, họ được gột rửa, hiểu được chân lý ngộ đạo.
Không lâu sau có ánh hào quang bay lên, người có thiên phú cao đã đột phá dưới sự gột rửa từ đạo của Diệp Thành, tuy nhắm mắt nhưng trên mặt lại lộ vẻ vui mừng, đây đúng là may mắn của họ.
Sau đó lại liên tục có hào quang bay lên.