Đến lúc này rốt cuộc hắn đã biết được vì sao A Dục Vương lại phải thu gom nhiều thiên tài tới đây như vậy.
Khống chế thi thể này cần ba mươi sáu người, cần phải tu luyện pháp lực khác nhau. Nguyên khí thông qua huyệt đạo, chảy xuôi kinh mạch trong toàn thân của thi thể. Tu La bổ thiên trận này nói thì huyền diệu, thế nhưng trên thực tế chính là ở mô phỏng quỹ tích vận hành lực lượng của thi thể lúc còn sống. Khiến cho thi thể này lần nữa sống lại.
Thiên tài của các tiểu thế giới, trên thân mỗi người đều mang theo dấu vết thế giới nồng đậm. Cho nên tu luyện nguyên khí khác biệt càng thêm dễ dàng. So với người sinh trưởng ở trong tam giới còn tinh khiết hơn nhiều.
Bồi dưỡng một ít thiên tài cũng không tiêu tốn là bao. Thế nhưng chỉ cần thành công thì sẽ tương đương với có trợ thủ cường đại hơn Chúa Tể, lợi ích như vậy sao lại không làm cơ chứ?
Về phần cướp đoạt thiên đạo của các tiểu thế giới khác. Đó là vì muốn để cho thi thể những dị tộc kia thôn phệ, chế tạo ra thống lĩnh!
Nói cách khác, những thủ đoạn này của A Dục Vương đều là để bồi dưỡng người khác, tạo ra một chi quân đội cường đại!
Cường giả Phong vương đã là tồn tại cường đại nhất ở trong Hỗn Độn đại dương, còn phải bồi dưỡng quân đội làm gì chứ? Không cần phải nghĩ cũng biết. Nhất định là dùng để đối phó với đệ đệ Nhiếp Đồng!
– Phù! Không biết bây giờ đệ đệ thế nào rồi. Có gặp nguy hiểm hay không?
Sau khi biết rõ những chuyện này, Nhiếp Vân nhớ tới an nguy của Nhiếp Đồng. A Dục Vương ở trong Bích Hải Huyền Thiên tạo ra nhiều cường giả như vậy. Có lẽ bên Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát Vương cũng sẽ không thiếu a!
Nhiếp Đồng chỉ có một thân một mình, một khi bị bọn họ vây quanh, trình độ nguy hiểm không cần phải nói nhiều a!
– Tu La bổ thiên trận…
Tuy rằng rất là lo lắng, thế nhưng hắn cũng không có lỗ mãng hành động. Mà là quay đầu nhìn về phía trận pháp Tu La bổ thiên trận được ghi trên tấm bia đá.
Nếu như mục đích của A Dục Vương khi chuẩn bị những thứ này là vì diệt trừ Tu La vương. Như vậy việc quan trọng nhất của hắn hiện tại cũng không phải là chạy đi tìm đệ đệ Nhiếp Đồng, mà là tìm cách phá giải những bố trí này. Đến lúc đó mới có thể chuyển bại thành thắng, một lần thành công.
Mặc dù còn chưa nhìn nội dung trong trận pháp, thế nhưng hắn cũng đã đoán ra một hai. Có cỗ thi thể này, lại phối hợp với Tu La bổ thiên trận. Như vậy ngay cả chính bản thân hắn cũng không phải là đối thủ! Nếu như không căn cứ vào trận pháp mà tìm nhược điểm, lại dùng nó để phá trận. Một khi để cho nó phát động, nhất định đệ đệ Nhiếp Đồng sẽ rơi vào tình huống bị động.
Linh hồn lực như thủy triều quét qua toàn bộ bia đá trước mắt một lần. Một lát sau, trên mặt Nhiếp Vân hiện lên vẻ cổ quái.
– Trận pháp này là do Tu La vương sáng tạo ra?
Trên tấm bia đá không ngờ lại có viết rõ nguồn gốc của trận pháp này. Không ngờ lại là do Tu La vương sáng tạo ra!
Dùng trận pháp Tu La vương sáng tạo ra để đối phó với hắn… Điều này dường như có chút không quá thực tế a?
Nhiếp Vân nháy mắt, càng ngày càng cảm thấy mình có chút hồ đồ.
Trước đó hắn vừa mới cảm thấy đến rất gần chân tướng. Thế nhưng trong nháy mắt lại có cảm giác như đã vòng qua xa hơn. Càng ngày càng cảm thấy có chút hồ đồ.
Nếu như quả thật những lời trên tấm bia đá này là đúng. Trận pháp này là do Tu La Vương sáng tạo ra. Như vậy cho dù A Dục Vương có muốn giết hắn thì cũng sẽ không nên làm như vậy a?
Dùng trận pháp mà địch nhân sáng lập ra để đối phó với địch nhân… Chỉ cần không phải là người não tàn thì tuyệt sẽ không làm ra chuyện như vậy.