Nguyên Chiến lại cắn Nghiêm Mặc cái nữa, lần này là vành tai.
Nghiêm Mặc không biết vì sao mình lại không đẩy hắn ra, thẳng đến khi đối phương cắn một hồi liền cắn tới cổ hắn, còn dùng sức mút, rất có xu thế nếu cứ tiếp tục cắn thì sẽ thuận tiện làm một chút chuyện dâm loạn cho mà xem, vì thế Nghiêm Mặc ra sức kéo cái đầu sắp dính vào ngực mình của đối phương, rồi nâng lên.
“Tôi có một ý tưởng… rốt cuộc anh có muốn nghe hay không?!” Nghiêm Mặc quát lớn xong lại quay đầu: “Đáp Đáp, nhìn cái gì? Không được nhìn! Cảnh giới xung quanh cho tôi!”
Đáp Đáp thấp giọng ngao một tiếng, bò lên một tảng đá lớn rồi ngồi xổm trên đó, nhưng hai mắt gã thỉnh thoảng vẫn quét về phía hai người.
Nghiêm Mặc đang bận nên không để ý, chứ nếu hắn để ý, nhất định sẽ rất kinh ngạc khi phát hiện hai mắt Đáp Đáp trong đêm tối có ánh sáng xanh lục phản xạ.
Đột nhiên Nghiêm Mặc hít ngược một hơi, cái tên gia súc này! Hắn lập tức không khách khí nữa, móc kim châm ra đâm một nhát lên ót người nào đó.
Nguyên Chiến đau tới mức nhe răng, không thể không buông miệng, trước khi tách ra còn lưu luyến không rời mà liếm cái ‘hạt gạo’ kia một cái.
Nghiêm Mặc túm lấy tai hắn nhéo mạnh: “Sao anh không xem xem hiện giờ là lúc nào hả?”
Người nào đó rầm rì, lúc nào? Cậu có thời gian đứng ở bờ sông sờ soạng thằng khác, mà tôi liếm cậu hai cái cậu lại không có thời gian sao? Nghĩ mà khó chịu, thế là hắn lại tóm lấy người nọ cắn thêm vài cái nữa.
Nghiêm Mặc mặt không cảm xúc lau sạch nước miếng trên má, tàn nhẫn mà đâm một kim lên bộ phân đang nhô thật cao của ai đó.
“Ngao!” Nguyên Chiến hú lên quái dị, thiếu chút nữa nhảy dựng.
Đáp Đáp hết hồn hết vía, đứng bật dậy.
Cách đó không xa truyền đến tiếng dã thú gầm, có mùi tanh truyền ra từ rừng cây.
Bọn họ đã đứng ở chỗ này lâu lắm rồi, nơi đây không thể để lại nữa, Nguyên Chiến kéo lấy tay Nghiêm Mặc bỏ chạy, Đáp Đáp cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Lần này ba người họ chạy một mạch tới nơi nhóm người của mình đang ở.
Đó là một sườn núi khuất gió, Nguyên Chiến rất thông minh mà mượn địa thế này làm ra một cái hang, bọn họ chỉ cần canh gác ở cửa hang là có thể nhóm lửa bên trong mà không bị Ma Nhĩ Càn phát hiện.
Lúc Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc tiến vào, đa số người đều đang ngủ.
Thấy Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc vẫn bình yên vô sự, người phụ trách canh gác đều nhỏm dậy, vẻ mặt vui mừng.
Nghiêm Mặc ra hiệu cho bọn họ nhỏ giọng, để người canh gác không đánh thức mọi người dậy.
Người canh gác kích động gật đầu, rồi vội vàng nhường chỗ cho bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi, có người còn đưa thức ăn nước uống tới cho bọn họ.
Đám người Đại Hà và Thâm Cốc rất cảnh giác, chỉ cần một động tĩnh thôi là có thể tỉnh lại, lúc nhìn thấy Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc thì rất vui mừng, vội vàng đứng lên, lặng lẽ đi đến cạnh bọn họ ngồi xuống.
Nghiêm Mặc ăn xong rồi vẽ lại bản đồ địa hình trên mặt đất một cách đơn giản dựa theo bản đồ mà sách hướng dẫn cung cấp, nhưng chờ sau khi vẽ ra, hắn mới phát hiện những người này không hiểu ý nghĩa của ký hiệu bản đồ, nên chỉ có thể lựa chọn phương thức khác.
Hắn dùng gậy gỗ chấm vào nước rồi vẽ một cái khe quanh co khúc khuỷu trên đất, nói: “Đây là con sông lớn.”
Thả một cục đá ở trung du sông lớn, nói tiếp: “Đây là Ma Nhĩ Càn.”
Sau đó hắn dùng mấy cọng cỏ dại thay thế cho đồng bằng và trảng cỏ, dùng mấy cành cây cắm trên mặt đất thay thế cho rừng, dùng bùn nặn thành hòn đất để làm núi, cứ như vậy phát họa ra một tấm bản đồ cát đơn giản nhất.
Có tấm bản đồ địa hình này, việc giải thích sẽ trực quan hơn nhiều.
Mới đầu đám người Nguyên Chiến vẫn chưa hiểu ý hắn, chờ khi hắn vừa làm vừa nói liền hiểu ra.
Nguyên Chiến và Thâm Cốc là những người nhạy bén trong việc đánh giặc, nên cơ hồ là ngay lập tức cảm giác được tầm quan trọng của bản đồ cát.
Điều làm Thâm Cốc kinh ngạc nhất là, sao Nghiêm Mặc có thể biết được địa hình và lộ tuyến từ Cửu Nguyên đến Ma Nhĩ Càn? Anh cảm thấy cậu tư tế thiếu niên này là một sự tồn tại khó mà tin nỗi.
Đầu tiên là cái túi thần kỳ có thể chứa được rất nhiều thứ, tiếp theo là cốt khí mà cậu ấy lấy ra, còn có năng lực giao tiếp với Sơn Thần Cửu Phong và Thuỷ Thần Thiên Ngô, hiện giờ cậu ấy còn vẽ ra một tấm bản đồ mà có lẽ chỉ có thần mới biết được.
Thứ gọi là bản đồ này lúc mới nhìn thì thấy tựa hồ như rất bình thường, nhưng đối với dân bản xứ mỗi khi ra cửa đều không vượt quá phạm vi trăm dặm quanh chỗ ở của mình mà nói, thứ này quả thực giống như thần dụ vậy.
Nguyên Chiến cũng rất kinh ngạc khi thấy Nghiêm Mặc vẽ ra tấm bản đồ này, đây là lần thứ hai, có điều hắn không thể hiện vẻ kinh ngạc của mình trên mặt, mà chỉ giấu ở đáy lòng.
Nghiêm Mặc hoàn toàn không biết mình lại làm cho mọi người chấn động một lần nữa, nghiêm túc chỉ vào bản đồ địa hình, giải thích: “Mọi người nhìn vào cái bàn cát này cũng có thể thấy được, đầu tiên, chúng ta không có khả năng đi men theo đường sông mãi.”
Thì ra thứ này gọi là bàn cát, mọi người lập tức nhớ kỹ danh từ mới.
“Địa thế dọc đường sông là từ cao đến thấp, có khi còn băng qua rừng, có khi thì vòng quanh núi, có khi sẽ chảy vào lòng đất, nếu chúng ta cứ đi theo đường sông, thì sẽ đi một vòng rất xa, tốn rất nhiều ngày mới có thể trở lại Cửu Nguyên.”
Mọi người gật đầu.
Nguyên Chiến dùng gậy gỗ chỉ vào bản đồ địa hình: “Nếu đi thẳng, chúng ta sẽ phải qua băng rất nhiều ngọn núi, còn phải băng ngang một cái hồ lớn. Đây là rừng à? Kéo dài từ đây tới đây?”
Nghiêm Mặc: “Ừ. Đơn giản mà nói, không có con đường nào dễ đi cả, không, phải nói, căn bản là không có đường, chúng ta sẽ phải đối đầu với dã thú, trùng độc trong núi sâu rừng già. Hơn nữa, đường xá quá xa, dù chúng ta có thể trở về thì cũng tốn rất nhiều thời gian.”
Hắc Kỳ và Thanh Lộc cũng đi qua.
Nghe vậy, lòng Hắc Kỳ đầy sợ hãi, thấp giọng nói: “Chúng tôi vốn không chỉ có bấy nhiêu đây tộc nhân, có thể đi được tới đây thì đã chết hết gần một nửa. Bởi vì đường quá khó đi, sau khi chúng tôi tới Ma Nhĩ Càn rồi, dù sống khổ như vậy nhưng cũng không dám rời đi.”
Đám người Thâm Cốc cũng không bài xích nhóm người Hắc Kỳ, đối với bọn họ mà nói, người tộc Diêm Sơn và bọn họ cũng đồng cảnh ngộ, chẳng qua bọn họ bị diệt tộc trước khi gặp được tư tế nhỏ hảo tâm của Cửu Nguyên. Tất cả mọi người đều giống nhau, đương nhiên không có gì để mà bài xích.
Đại Hà nhìn trái nhìn phải, chần chờ hỏi: “Cửu Phong đại nhân có thể chở từng nhóm chúng ta về không?”
Nghiêm Mặc lắc đầu, không nói đến việc Cửu Phong có đồng ý hay không, hắn không muốn khiến người Cửu Nguyên nghĩ rằng Cửu Phong là thú cưỡi có thể tùy ý sai sử, địa vị của Sơn Thần đại nhân phải là trác việt, huống chi…
“Đường xá quá xa, tuy Cửu Phong lợi hại nhưng vẫn chỉ là chim non, sức lực của nó có hạn, một lần chở không được bao nhiêu người, cũng không thể bay tới bay lui mãi, hơn nữa nếu không có tôi, thì bất cứ ai nó cũng sẽ không chở.”
Sợ mọi người không hiểu, Nghiêm Mặc lại nói tiếp: “Cửu Phong chở nhiều nhất chỉ được mười người một lần, ở đây có một ngàn năm trăm người, tộc Diêm Sơn thì có hai trăm, tổng cộng là một ngàn bảy trăm người. Nói cách khác, Cửu Phong phải bay qua bay lại một trăm bảy mươi lần. Đại Hà, chúng ta tốn bao nhiêu ngày để tới đây?”
Đại Hà sờ sờ mũi: “Gần ba ngày.”
“Ừm, vậy một chuyến bay qua rồi quay lại là sáu ngày, đó còn là vào thời điểm Cửu Phong có nhiều sức lực nhất. Chờ tới lần bay thứ hai, thứ ba, nó sẽ cần thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn. Cho dù chúng ta tính bình quân một chuyến qua lại là tám ngày, thì một trăm bảy mươi lần, giữa quảng thời gian đó không được ngừng nghỉ, thì sẽ tốn một ngàn ba trăm sáu mươi ngày, biết con số này nghĩa là bao lâu không?”
Người Cửu Nguyên đã học đếm đều bắt đầu tính nhẩm, có người thì lấy nhánh cây tới làm phép tính trên mặt đất, đám người Thâm Cốc và Đáp Đáp chỉ biết ngây ngốc nhìn Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc nói ra đáp án: “Gần bốn năm.”
Mọi người: “A!”
Kỳ thật Cửu Phong một lần chở được không chỉ có mười người, khi bọn họ tới, Cửu Phong bay rất thảnh thơi, thấy chỗ nào vui vui liền dừng lại chơi một chút, nếu Cửu Phong bay hết toàn lực thì chỉ trong một ngày là có thể đến nơi, hoàn toàn không thành vấn đề gì, nhưng Nghiêm Mặc không muốn để Cửu Phong mệt, Cửu Phong chắc chắn cũng sẽ không chịu.
Nguyên Chiến quả quyết nói: “Đừng nghĩ tới Cửu Phong, các anh có thấy Ma Nhĩ Càn dùng Thuỷ Thần Thiên Ngô để kéo thuyền bao giờ chưa? Sơn Thần chỉ có thể hiến tế, chỉ có thể khẩn cầu, chứ không thể để mặc chúng ta tùy ý sai sử, nếu không có Mặc, Cửu Phong căn bản sẽ không theo chúng ta tới Ma Nhĩ Càn.”
Đại Hà cười gượng, Nghiêm Mặc vỗ vỗ vai anh, ý nói anh đừng để trong lòng, bọn họ có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường.
“Cho dù Cửu Phong có đồng ý thì thời gian cũng quá dài, hơn nữa số người ở lại càng ít thì càng không an toàn, bốn năm, biến cố quá lớn, còn không bằng mọi người đi cùng nhau.”
Mọi người nhất tề gật đầu.
“Nhưng tôi và thủ lĩnh không thể cứ mãi đi theo mọi người, Cửu Nguyên còn chờ chúng tôi trở lại.”
Nghiêm Mặc vừa nói thế, đám người Hắc Kỳ lập tức biến sắc, nhưng vẻ mặt của Thâm Cốc thì lại không chút thay đổi, anh nghĩ, tư tế đại nhân nói như vậy hẳn là đã có sắp xếp.
Nghiêm Mặc nhìn về phía Nguyên Chiến, những lời sau đây mới là trọng điểm: “Tôi không kiến nghị mọi người cứ đi như vậy để về.”
Nguyên Chiến nhìn bản đồ, tựa hồ như đã hiểu ra cái gì đó, ngẩng đầu: “Cậu có ý định gì?”
Nghiêm Mặc cười cười, hắn hỏi Hắc Kỳ trước: “Vị trí chính xác của tộc Diêm Sơn là ở chỗ nào?”
Hắc Kỳ nhìn bản đồ một hồi, sau khi xác định với Thanh Lộc thì chỉ vào một vị trí đại khái: “Chỗ này.”
Nghiêm Mặc chỉ vào bản đồ, hỏi lại: “Phạm vi săn thú xa nhất của Ma Nhĩ Càn ở chỗ nào? Cũng chỉ đến đây.”
Lần này Hắc Kỳ có thể chỉ rõ: “Đến tận khu rừng này, núi muối của chúng tôi nằm phía trước khu rừng, kỳ thật, nơi này vốn cũng không phải lãnh địa của bọn họ, nhưng sau khi bọn họ phát hiện ra chúng tôi thì phái người tới đó mấy bận, nhưng chưa từng tiến sâu vào rừng.”
Nghiêm Mặc chỉ vào cụm hồ to to nhỏ nhỏ ở phía sau khu rừng, rồi vẽ một vòng quanh dãy núi: “Đây là khu nửa bồn địa, nguồn nước phong phú, khí hậu chắc cũng không tệ, rất thích hợp cho con người sinh sống.”
Nguyên Chiến nhìn chằm chằm khu nửa bồn địa với rất nhiều hồ nước lớn nhỏ kia, giọng điệu hơi tăng cao: “Ý cậu là, muốn thành lập một bộ lạc mới ở chỗ này?”
“Đúng vậy!”