Giang Nghĩa không nói, tập trung vào việc châm cứu cho bà cụ.
Cây kim bạc đâm xuyên qua cơ thể bà cụ, chỉ thấy một thứ giống như chất lỏng màu trắng bị hút ra dọc theo cây kim bạc.
Đột nhiên, bà cụ ngừng co giật.
Ngay sau đó, anh đổi vài cây kim bạc, lật ngửa bà cụ rồi vỗ vào lưng bà ba cái khiến bà cụ nôn thốc nôn tháo hết mọi thứ vừa ăn.
Làm như vậy có thể loại bỏ thuốc vừa ăn nhiều nhất có thể.
Vị trí cây kim cuối cùng của Giang Nghĩa rất quan trọng, nó cắm vào giữa hai lông mày của bà cụ, chỉ cần sơ suất một chút sẽ không cứu được người mà sẽ trở thành tội giết người.
Châm bạc đi xuống, trên trán Giang Nghĩa toát ra mồ hôi lạnh.
Tách, tách.
Lông mày của bà cụ giãn ra, không khó chịu như vậy nữa.
Giang Nghĩa thở ra một hơi dài, đỡ bà cụ ngồi xuống, lau mồ hôi, nói với trợ lý: “Không sao rồi, để bà cụ nghỉ ngơi mười phút rồi mới rút kim ra là được.”
Trợ lý thấy bà cụ quả nhiên bình an vô sự.
Không co giật, không nôn, không đau tim, cả người nằm nghỉ ngơi thoải mái, nhắm mắt, thở rất đều.
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cầm tay Giang Nghĩa kích động: “Bác sĩ thần y, cám ơn anh nhiều. Nếu không có anh, bà cụ sẽ bị chết ngay tại chỗ, tôi mà về nhất định sẽ bị xử tử.”
“Anh đã cứu mạng bà cụ, cũng là cứu mạng của tôi.”
“Bác sĩ thần y, xin hãy nhận một lạy của tôi!”
Trợ lý quỳ xuống, không cho Giang Nghĩa cơ hội để khách sáo, đập đầu nhiều lần liên tiếp.
Vừa quỳ lạy vừa cảm ơn, làm cho Giang Nghĩa có chút xấu hổ.
“Khụ khụ…”
Giang Nghĩa ho khan, vươn tay đỡ trợ lý dậy, “Chúng tôi học y, chữa bệnh vốn là nghĩa vụ, không cần khách sáo như vậy.”
“Hơn nữa, đừng gọi tôi gì mà ‘thần y’, tôi chỉ là một người mới mà thôi.”
“Cứ gọi tôi là Giang Nghĩa.”