Đây là sự dẫn dắt của không gian, hay là tiếng gọi của hư không?
Tất cả mọi người đều không biết năng lực của Giáo hoàng, mà bây giờ, rốt cuộc Cố Thanh Sơn đã thấy được chút đầu mối.
Hắn lặng lẽ nhét một viên đan chữa thương vào trong miệng, sau đó lại nhét thêm một viên Tụ Linh đan.
Lúc này Thánh đồ đứng đối diện hắn bắt đầu nói chuyện.
“Ta đang suy nghĩ, cái kẻ dám chơi ta khi nãy, ta nhất định sẽ băm vằm hắn thành trăm mảnh.” Hart dán chặt mắt lên người Cố Thanh Sơn, nghiến răng nói.
Một hình vẽ lộng lẫy mà uy nghiêm tản ra dưới chân hắn ta.
Là Thiên Tuyển kỹ hệ Thần Bí của Thánh giáo, đứng đầu trong các loại Thiên Tuyển kỹ – Thiên Quốc Phán Quyết.
Hình vẽ thần thánh dưới chân Hart vừa mới mở ra, trong phòng bỗng nhiên nổi lên một trận gió.
Trường kiếm theo gió bay tới, nhẹ nhàng rơi xuống dưới chân Hart rồi đâm ngược lên trên.
Quá nhanh!
Góc độ xảo quyệt lại vượt ngoài tưởng tượng của mọi người như vậy, trong lúc gấp gáp muốn ngăn cản cũng khó.
Gương mặt Hart đột nhiên biến đổi, vội vàng bay ngược về phía sau.
Hắn ta vừa lui, trường kiếm tựa như có tri giác, lập tức bay theo, tốc độ đâm đến bỗng nhiên tăng vọt.
Vụt!
Trong không khí phát ra tiếng gió rít gào, trường kiếm không ngừng phóng đại trong mắt Hart.
Không xong!
Hart biết động tác của mình vẫn bị chậm một bước, không thể không giơ tay lên bảo vệ đầu, dâng thánh lực lên bao mình lại.
Trúng kiếm.
Một kiếm này tuy nhanh, nhưng uy lực nhưng không tính là lớn. Hart không bị thương tích gì, nhưng cả người lại bị hất bay ra giữa không trung, khua tay múa chân giống như mất đi thăng bằng vậy.
Giáo hoàng vẫn ung dung ngồi một bên nhìn cảnh này, có điều trong lòng lại thấy khá lạ.
“Vừa rồi lúc ám sát mình, uy lực kiếm thuật cũng không nhỏ đến như vậy… Hạ thủ lưu tình?… Lúc này, mà vẫn còn hạ thủ lưu tình?” Bà ta lẩm bẩm.
Cố Thanh Sơn cũng không để ý bà nghĩ như thế nào, Thần niệm hạ xuống trên thân Địa kiếm, âm thầm xem xét.
Kiếm đầu tiên xuất ra, sức mạnh thánh khiết trên người Hart bỗng dưng biến mất, mà trên thân Địa kiếm lại tỏa sáng. Ánh sáng này chính là linh quyết của Cố Thanh Sơn kết hợp với sức mạnh thần linh của Hart, do hai thứ này hòa trộn tạo thành.
Chùm sáng trên thân Địa kiếm vẫn lẳng lặng dịch chuyển, cuối cùng xuống đến gần chuôi kiếm mới bất động ở đó.
Cố Thanh Sơn thấy vậy, khẽ hít một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Tinh” thứ nhất đã hoàn thành.
Vẫn còn thiếu sáu Tinh nữa.
Chiêu kiếm tung ra vừa nãy chính là quyết đầu tiên trong Thất Tinh Du Long, Ly Không!
Muốn phát ra uy lực mạnh nhất của bí kiếm này, phải liên tục tấn công kẻ địch bảy lần.
Đây là một chuyện vô cùng khó khăn.
Thất Tinh Du Long được coi là một trong bốn bí kiếm mạnh nhất dành cho những người dưới Kiếm Tiên, cũng là bí quyết có uy lực lớn nhất mà Cố Thanh Sơn đang nắm giữ.
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ phải xuất ra bí kiếm này, chỉ vì hiện giờ đây là con đường sống duy nhất. Hắn nhìn Thánh đồ lơ lửng giữa không trung, ánh mắt chợt nghiêm lại.
Nhất định phải liền mạch!
Hắn tung người nhảy lên, vung Địa kiếm đạp vào không khí đuổi theo.
Quyết thứ hai của Thất Tinh, Thích Mệnh!
Trên Địa kiếm đột nhiên phóng ra một đường sáng mảnh như tơ nhện.
Hart chìa hai tay ra, hai ngọn lửa màu trắng bùng lên. Hắn ta thét một tiếng, đẩy hai tay về phía trước. Nhưng đáng tiếc, tốc độ chiêu kiếm này của Cố Thanh Sơn quá nhanh, phạm vi công kích lại chỉ nhỏ bằng cọng tóc, thật sự rất khó phân biệt.
Chỉ nghe “Vụt” một tiếng, sợi ánh sáng nhỏ bé tràn đầy linh tính kia tránh khỏi hai tay của Hart, xuyên thẳng qua cơ thể hắn ta rồi đâm rách một lỗ nhỏ trên đỉnh nóc nhà cao vời vợi.
Kiếm thứ hai trúng mục tiêu!
Trên Địa kiếm lại có thêm một vầng sáng. Vầng sáng này xen lẫn huyết khí, nhẹ nhàng chuyển động trên thân Địa kiếm, cuối cùng lặng lẽ dời đến trước vầng sáng thứ nhất, rồi đứng bất động ở đó.
Hart nhìn nhìn vết thương của mình.
Vết thương nhỏ như vậy, căn bản chẳng tính là gì.
Hắn ta phóng ra sức mạnh thần thánh bao phủ lấy cơ thể mình, phát hiện cơ thể cũng không có gì dị thường. Thánh lực trong cơ thể động một cái, vết thương nhỏ bé kia nhanh chóng biến mất.