Kim Bích Hàm trong nội tâm trầm xuống, nhịn không được liếc mắt nhìn về phía Sở Vân. Từ lúc ở chung cùng Sở Vân đến nay, nàng chưa từng thấy qua Sở Vân ngâm thơ, làm từ.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy, thứ Sở Vân không am hiểu nhất chính là thi, ca, từ, phú.
Đối với mấy thứ này, hắn hoàn toàn không biết một chút nào.
Thiết Ngao ngẩng cao đầu bước đến, phía trước là đại dương bao la rộng lớn, đi được bảy bước thì dừng lại, đứng nguyên tại chỗ ngâm một bài thơ tình. Bài thơ này cực kỳ hàm súc, tràn đầy bên trong đó sự ái mộ của hắn đối với Hồng Thường Tiên Tử, chân tâm thật
ý, lấy tình cảm lay động lòng người.
Bài thơ vừa hết, tiếng khen ngợi trầm trồ đã vang vọng khắp bốn phía.
– Thơ hay, quả thực là thơ hay. Đáng để uống cạn một chén lớn!
– Lấy cảnh nhập tình, điểm mấu chốt chính là tình ý triền miên, mãnh liệt như Ngân Hà, khiến cho người nghe có cảm giác vô cùng rung động.
– Hơn nữa câu, vần tinh tế, giống như là rượu ngon trôi vào cổ họng, dư vị triền miên.
– Ai, tới phiên ngươi, Sở Vân!
Có người ra vẻ hảo ý nhắc nhở, thần sắc nhìn thế nào cũng có chút hả hê.
– Tin tưởng Tiểu Bá Vương cũng có thể xuất ra những câu thơ tuyệt phẩm, để cho chúng ta mở rộng tầm mắt.
Có người âm dương quái khí phụ họa theo.
– Sở huynh…
Kim Bích Hàm nhẹ nhíu mày, cảm thấy áp lực tương đối lớn. Bài thơi này của Thiết Ngao, đích xác là ưu mỹ động lòng người, ngay cả là nàng, đã trải qua đầy đủ sự giáo dục của hoàng thất, cũng cảm thấy vô cùng khó xử. Trong lúc nhất thời cũng không thể xuất ra bài thơ nào có thể so sánh được.
Trước mặt chúng nhân, Sở Vân khẽ cười một tiếng:
– Thơ ca như thế cũng đã được coi là hay? Quả thực đúng là múa rìu qua mắt Lỗ Bang! Coi ta xuất ra một thiên cổ tuyệt cú lưu danh muôn đời.
– Phục vụ bút mực!
Âm điệu hắn giương cao, hô lớn một tiếng.
– A? Ta ngược lại muốn xem học đệ ngươi biểu hiện.
Thiết Ngao cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn về phía Sở Vân. Mặc dù Sở Vân có chiều cao của một người đã thành niên, nhưng vóc người của hắn vẫn còn cao hơn so với Sở Vân nửa cái đầu. Ánh mắt mang theo dày đặc ý vị bao quát. Bài thơ này của hắn đích thực là do hắn sáng tác. Nhưng cũng không phải là ngẫu hứng làm ra, mà đã trải qua thời gian hơn nửa năm, chau chuốt đến cực kỳ hoàn mỹ, từng câu từng chữ đều đã được cân nhắc một cách cẩn thận. Tròn nửa năm bỏ qua những thứ yêu thích, sửa chữa vô số lần, mới có thể miễn cưỡng cân nhắc ra một phiên bản khiến bản thân cảm thấy thỏa mãn, dùng để diễn tả tình cảm nồng nàn của mình đối với Hồng Thường Tiên Tử.
– Thiên cổ tuyệt cú? Lưu danh muôn đời? Cái này cũng thổi da trâu quá lớn đi?
– Sở Vân này rõ ràng đang phô trương thanh thế, ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe qua Tiểu Bá Vương am hiểu thi, ca, từ phú.
– Ha ha, như vậy không tốt sao? Đây chính là thiên cổ tuyệt cú, lưu danh muôn đời đó. Cứ để cho mọi người chúng ta hảo hảo thưởng thức một chút đi?
Tất cả mọi người đều cười nhạo, bọn hắn cũng không có được công phu hàm dưỡng giống như Thiết Ngao. Biểu hiện lúc này trở nên tương đối khẩn trương, muốn nhìn Sở Vân thảm bại, bị bọn hắn nhục mạ! Hảo hảo rửa sạch hổ thẹn lúc trước!
Lập tức có tỳ nữ, dâng giấy cùng bút mực lên, thậm chí còn mang đến một cái bàn, đặt ở trên boong thuyền.
Trời xanh, nắng ấm, đại dương xanh biếc.
Dưới ánh mắt lo lắng của Kim Bích Hàm, Sở Vân hạ bút như có thần, rồng bay phượng múa, một lần lập tức xong.
– Thơ, từ gì? Để ta đến coi?
Sở Vân vừa dừng bút, lập tức đã có người lập tức bước lên, mang theo ý đồ muốn nhục mạ Sở Vân, muốn hảo hảo coi xem bài thơ của Sở Vân.
– Chậm đã. Bài thơ này chính là vô thượng tiên phẩm, nếu phàm nhân nhìn vào sẽ lấy dính khí tức hồng trần, làm ô uế kiệt tác lưu danh muôn đời này.