Thời gian chầm chậm chảy từng giọt, mặt trời phía tây trở nên đỏ một màu máu, sau đó thì nắng chiều khuất núi. Tựa như bị một đòn đột kích, cả thành phố sáng rực ánh đèn cả lên. Xe cộ trên đường từ đông đúc trở nên ít dần, rốt cuộc thì cửa phòng giải phẫu của bệnh viện cũng mở ra.
Cố Lan San ngồi bất động, yên lặng như một pho tượng đá. Thấy bác sĩ từ trong phòng mổ đi ra, cô lập tức đứng dậy, nhìn họ thật lâu, ấp a ấp úng một hồi mới nói được mấy tiếng run rẩy, “Em trai tôi… Nó sao rồi?”
Vị bác sĩ đứng đầu là người chăm sóc em trai cô. Nhận ra Cố Lan San, lại thấy cô lo lắng đến mức khẩn trương vô cùng, ông ta cười, nói, “Cô Cố, cô đừng quá lo. Chúng tôi vừa mới kiểm tra cho cậu Trần Mặc, nội tạng không suy yếu lắm. Y học bây giờ rất phát triển, chỉ cần điều dưỡng một khoảng thời gian là cậu ấy có thể hồi phục. Có điều chân cậu ấy không đi lại lâu ngày, dây thần kinh và các cơ có chút vấn đề, cùng lắm chỉ cần cậu ấy hoàn toàn tỉnh lại, đồng ý phối hợp phục hồi chức năng là có thể trở lại như trước, không sao cả.”
Đến lúc này, Cố Lan San mới cảm thấy trái tim mình đập mạnh một nhịp, “Ý ông là em trai tôi thật sự đã tỉnh sao?”
Bác sĩ gật đầu, vỗ vỗ vai cô, nói rất dịu dàng, “Phải. Em trai cô thật sự đã tỉnh lại, chỉ là thời gian ngủ một ngày của cậu ấy còn rất dài. Nhưng không sao, chúng tôi sẽ nghĩ cách để thời gian tỉnh lại của cậu ấy kéo dài hơn. Để chúng tôi đưa em trai cô vào phòng bệnh đã, cô có thể đi thăm cậu ấy rồi.”
Cố Lan San nắm chặt bàn tay, sợ mình mở miệng sẽ trở nên nghẹn ngào. Cô cố duy trì nụ cười, gật đầu một cái với bác sĩ.
…..
Lúc Cố Lan San bước vào phòng bệnh của Trần Mặc, bác sĩ vẫn còn đang dặn dò hai y tá phải chú ý chăm sóc em trai cô như thế nào, thậm chí còn sắp xếp thời gian cụ thể cho việc phục hồi chức năng.
Thấy cô bước vào, bác sĩ chỉ tay vào trong phòng bệnh. Ông vừa nhỏ giọng dặn dò ý tá, vừa cùng bọn họ ra ngoài, nhân tiện đóng cửa phòng bệnh lại.