“ Nghe nói mẫu thân y là kỹ nữ Đoan Châu,” Lý Kiếm Đình như đang chứng thực, “Đây là sự thật sao?”
“Là thật,” Phong Tuyền di chuyển chân đôi chân đã tê rần, “Y là con trai thứ tám củaThẩm Vệ thứ, ở trong vương phủ của kiến hưng vương không được sủng, từ nhỏ đã bị đưa đến tư trạch Đoan Châu, có quan hệ với Kỷ Cương Đồng Tri Cẩm Y Vệ cũ. Khi Đoan Châu rơi vào tay giặc, y đã ở trong hố trà thạch thiên.”
Lý Kiếm Đình trầm mặc giây lát, nói: “Tề Huệ Liên dám vứt bỏ thành kiến để dốc lòng giảng dạy cho y, thật xứng với danh cuồng sĩ.”
“ Nhưng Thẩm Trạch Xuyên hẹp hòi mang thù,” Phong Tuyền nghiêng đầu, “ Kỷ Lôi có thù với hắn, hắn liền làm cho Kỷ Lôi ….. sống không bằng chết. Ngày ấy trên bữa tiệc, nếu không phải hàn thừa ngu xuẩn và ngoan cố chống chế, hoàng thượng có thể cách chức lưu đày hắn đến Trung Bắc, để xem Thẩm Trạch Xuyên sẽ làm gì hắn, chắc chắn cũng làm hắn sống không bằng chết.”
Bóng cây ngoài cửa điện in trên mặt đất, trong cung đêm khuya không có tiếng người đi lại.
“Ngươi là đệ đệ của Mộ Như à?” Lý Kiếm Đình chuyển câu chuyện.
Phong Tuyền sắc mặt khẽ động, không trả lời qua quýt.
“Trước khi Mộ Như tiến cung thì ngươi đã vào làm thái giám, khi ấy cô ta đã một phi tần được Sở Vương sủng ái, ngươi hà cớ gì phải vào đây chịu khổ?” Lý Kiếm Đình đôi mắt hơi chuyển động, “Ngươi không giống như Phúc Mãn xảy ra trong thư đường, nhưng ngươi thực sự hiểu biết thi thư. Dựa theo gia thế của Mộ Như, ngươi có thể nhận được mặt chữ là không tồi rồi.”
Phong Tuyền lập tức quỳ trên mặt đất, nói: “ Nô tài, nô tài….”
“Trẫm nhìn lỗ tai của ngươi không phải mới bấm, nhưng tiên đế cũng không có phầnthưởng nào là hoa tai, càng không thể thưởng hoa tai cho ngươi. Nam tử khi còn nhỏ đã được mang hoa tai chính là xuất thân quý, ngươi đến cùng,” Lý Kiếm Đình động người, tạm dừng chút lát, nhìn về phia mành, “ Ngươi đến cùng từ đâu đến?”
Dây đàn chấn động một chút, kiều thiên nhai như mới tỉnh mộng, giơ tay muốn bóp ấn đường, lại phát hiện ngón tay bị đứt.
“Đại soái đã lâu không có hồi thư, đó là vì không hài lòng với chuyện phủ quân muốn đem lãnh địa bộ Thanh Thử cấp cho Hải Nhật Cổ…..”Diêu Ôn Ngọc dừng nói chuyện, ánh mắt xuyên qua mành, nhìn về phía trong phòng.
“Việc này khó làm, chỉ sợ xảy ra hiềm khích với Khải Đông,” Khổng Lĩnh đi đến xem, “ Tùng Nguyệt không ngủ được, không bằng đi ra uống trà cùng bọn ta.”
Kiều Thiên Nhai dùng ngón tay cái chùi vết máu, dựa vào ghế mây cười nói: “Nếu tiên sinh đã mời, ta liền cung kính không bằng tuân lệnh.”
Dứt lời liền gác đàn lên bàn, đứng dậy vén rèm, đi ra ngoài.
Hôm nay thời tiết đẹp, dưới hiên nhà chuẩn bị bàn trà, không giống như nói chuyện công vụ, càng giống như đang bình trà. Diêu Ôn Ngọc khoác áo xanh, khi uống trà dây bẹn đỏ nơi cổ tay thoắt ẩn thoát hiện. Kiều Thiên Nhai cũng không khách khí, ngồi bên cạnh ghế Nguyên Trác.
“Cái gì mà trà ngon,” Kiều Thiên Nhai nhận chén trà Cao Trọng Hùng đưa đến, chỉ nghe loáng thoáng, nhân tiện nói: “Ơ, Thịnh Xuân Ý của Hà Châu.”
“Đừng chỉ nhìn tướng cưỡi ngựa tung đao của hắn,” Khổng Lĩnh chỉ kiều thiên nhai, “ Kỳ thật là người rất hiểu trà.”
“Đời người phải tận hưởng niềm vui,” Kiều Thiên Nhai uống trà, “ Nếu ta có tiền, sẽ nghĩ ngay đến chuyện ham muốn thưởng thức những thứ ngon. Cái gì mà trà ngon rượu ngon, chỉ cần có thể nếm thử, tốn bao nhiêu tiefn cũng nguyện lòng mua.”
Diêu Ôn Ngọc rũ mắt, nói: “ Nên học Thần Uy.”
Cao Trọng Hùng vội vàng xua tay, nói: “Ta thật hâm mộ Kiều chỉ huy, ta ấy à, cũng muốn góp tiền tích của cải, như vậy sau này thiên hạ thái bình rồi, sẽ đi cưới vợ.”
“Tùng Nguyệt cũng không đón dâu, ” Khổng Lĩnh hỏi, “Không sốt ruột sao?”
“Nhìn Phí Lão Mười, cũng đâu có đón dâu đâu? Bọn họ đều không gấp, ta dĩ nhiên lòng nóng như lửa đốt rồi, ” Kiều Thiên Nhai đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói: “Ta muốn tránh cái phần tiền này nghĩ mà trắng đêm không ngủ được.”
Nhóm tiên sinh lập tức cười rộ lên.
Kiều Thiên Nhai nghiêng mặt, nhìn Diêu Ôn Ngọc: “ Tiên sinh cũng không đón dâu, không sốt ruột sao?”
Nhành hoa rơi ở cánh tay áo Diêu Ôn Ngọc, hắn chuyển ánh mắt, nhìn Kiều Thiên Nhai. Khi gió thổi hoa bay, cũng thổi chút vị đắng của thuốc vào Kiều Thiên Nhai đang ngồi bên cạnh.
“ Từng sốt ruột,” Diêu Ôn Ngọc nói, “Bây giờ có Hổ Nô, cũng thế cả thôi.”
Mọi người đang ngồi trừ Kiều Thiên Nhai, đối với chuyện tình của Diêu Ôn Ngọc và Chiếu Nguyệt quận chúa không hiểu rõ cho lắm, chỉ nghe tin đồn Chiếu Nguyệt quân chúa gả cho hắn, đương nhiên là tưởng hắn đang nói đến Chiếu Nguyệt quận chúa.
“Ta nói đời người có ba hận, một trong số đó là hận mình không thể làm Hổ nô,” Kiều Thiên Nhai đến ôm hổ nô, lại sai thân hình mập mạp của Hổ nô lại nắm cổ tay của Diêu Ôn Ngọc, “ Bằng không ngày ngày đêm đêm đều được nằm trên đầu gối của ngươi, cũng có thể chìm đắm mãi trong giấc mộng của mình.”
Diêu Ôn Ngọc vẻ mặt khẽ thay đổi, hắn không ngờ Kiều Thiên Nhai có thể táo bạo như vậy, vội vã hô khan lên.
“Kiều chỉ huy thường hay nói những câu khiến cho người khác phải ngạc nhiên,nếu có thể cùng với Nguyên Trác tranh luận bàn suông, cũng là chuyện tốt.” Cao Trọng Hùng cảm thán nói, “Không biết về sau còn có thể được Nguyên Trác bàn suông nữa không.”
“Bàn suông về lầm quốc.” Diêu Ôn Ngọc che miệng, cổ tay có chút đỏ, hắn nói, “ Vừa nãy còn chưa nói xong, Đại soái không trả lời thư, chính là vì bất mãn với Hải Nhật Cổ, lãnh địa của bộ Thanh Thử không phải do chúng ta đánh hạ, không thể cưỡng cầu.”
Khổng Lĩnh gật đầu: “Ta chính là lo lắng Đại soái vì vậy mà sinh hiềm khích với phủ quân.”
“Chúng ta muốn mượn lực đánh lực, nhưng Hải Nhật Cổ lại là bọ cạp biên sa, Đại soái không tin cũng là lẽ thường tình.”
“Đó chỉ là một thôi,” Khổng Lĩnh đối diện với Diêu Ôn Ngọc, chậm rãi lắc đầu, “Sợ nhất là Đại soái sinh lòng nghi ngời phủ quân muốn uy hiếp Khải Đông.”
“ Bộ Thanh Thử sát với Biên Quận,”Diêu Ôn Ngọc nói, “Chu dù Đại soái không nghĩ như vậy, các tướng của Khải Đông cũng sẽ nghĩ như vậy. Trước kia họ từng bị đốc quân thái giám của Khuých Đô cưỡng ép, chịu đủ mọi uất ức, hiện giờ đương nhiên sẽ không đồng ý để bọn cạp nhìn chăm chăm vào họ nữa.”
“Nếu là Khải Đông không chịu, ” Khổng Lĩnh nói, “Chúng ta chỉ có thể tính toán kế hoạch khác.”
Quân trướng điểm đèn, Thích Trúc Âm vắt tay sau gáy, gác chân ghe Thích Vỹ nói chuyện.
“Bảo Lục Quảng Bạch đừng viết thư nữa, hắn không còn áp lực về đồ quân nhu nữa, hai vạn bộ binh nói đi là đi,” Cô nhìn chằm chằm lên đỉnh trướng, “Ký Minh và Tiêu Trì Dã đều chưa từng nhắc đến chuyện này.”
“Lục tướng quân đi theo Đại soái đã lâu,” Thích Vỹ nói, “Biết năng lực của Đại soái, vì vậy muốn khuyên Đại soái xuất binh.”
“Ta hiểu lòng hắn muốn đánh biên sa kỵ binh,”Thích Trúc Âm hơi nhíu mày, “Nhưng Đại Chu chưa từng xâm phạm Đại Mạc, đường xá xa xôi nguy hiểm tứ phía, sau khi tam quân cùng đến ai bảo đảm được nơi dừng chân không xảy ra chuyện gì? Bọ cạp thì còn đang ở Khuých Đô.”
Thích Vỹ biết nỗi khó xử của Thích Trúc Âm, do dự giây lát nói: “Bây giờ Đại soái từ chỗi họ, chỉ sợ sẽ đeo trên lưng ác danh gặp lợi liền vong nghĩa.”
Khuých Đô mới phong tước cho cô làm Đông Liệt Vương, cô liền trở mặt với Trung Bắc và Ly Bắc, Thủ Bị Quân còn ăn lương của Thẩm Trạch Xuyên, việc này để ai nghe thấy cũng sẽ chửi cô một câu.
Thích Trúc Âm dửng dưng chẳng để tâm nói: “Kệ họ, chuyện không thể quản nhất trên đời chính là miệng lưỡi thiên hạ.”
“Món nợ này khó tính, xem ra ở Trung Bắc, bọn họ đưa lương nuôi sống Thủ Bị Quân là đại ân,” thích vĩ nói, “Nhưng nếu không có chiến sự Ly Bắc căng thẳng, cửa Trung Bắc cũng sẽ mở rộng ra, đòi hỏi chúng ta xuất binh tượng trợ, lương thực của Thẩm Trạch Xuyên cũng sẽ không đến rễ dàng như vậy.”
“Bọn chúng chính là mưu tính người trong thiên hạ, hiểu được thời cơ.” Thích Trúc Âm sườn mặt nghiêm túc, không có cười nói như bình thường, “Ta trợ giúp Ly Bắc chính là trợ giúp mình, hiện giờ không xuất binh cũng là trợ giúp chính mình. Khải Đông và Ly Bắc là huynh đệ hoạn nạn, nhưng nguy hiểm của Ly Bắc đã được giải quyết, sách an còn muốn xâm nhập, còn dốc hết binh lực đi gây chiến. Sau khi thiên hạ chia cắt thì có vô số lưu dân, trận chiến năm nay so với năm trước đều không thể tránh được. T biết A Mộc đã lộ ra vẻ mệt mỏi, hiện giờ đánh tan liên minh lục bộ thực sự là một thời cơ tốt, nhưng mà kho lúa tám thành trống không, dân chúng chết đói đầu đường, Dung Thành của Quyết Tây gạp hạn hán, sau vụ thu hoạch Giang Thanh Sơn còn phải nỗ lực cung ứng lương thực cho Khuých Đô và Khải Đông, những lương thực đó đều lấy từ dân chúng ra. Sáu châu của Thẩm Trạch Xuyên thì có ba châu chưa đến mùa thu hoạch năm, hắn cũng phải ỷ lại vào kho lúa Hà Châu…..trận này đánh rất sướng, nhưng ta không đi được.”
A Mộc khí thế cao ngất, lục bộ biên sa chính là tai họa ngầm của võ tướng Đại Chu, lần này xâm nhập vào Đại Mạc, nếu như thắng, bất luận sau này ai nắm quyền, Ly Bắc thiết kỵ và Tiêu Trì Dã đều được lưu danh sử sách. Hơn nữa thân là võ tướng, ai mà không muốn cùng đối thủ anh đua cao thấp.”
Thích Trúc Âm dập tắt đèn, trong trướng rơi vào tối đen. Cô ngồi một lúc lâu sau, nói: “ Ta nói, ngươi viết, bảo với Thẩm Trạch Xuyên, lãnh địa của bộ Thanh Thử mặc dù hoang phế, ta cũng không cho phép Hải Nhật Cổ đặt chân lên, bảo với tkm, Thích Trúc Âm ra tuy quen biết hắn đã lâu, là bạn bè thân thiết, nhưng Thích thị ta vẫn là thần của Đại Chu, cùng đánh kẻ thù bên ngoài là nhiệm vũ của mình, mang tiếng Trung Bắc nhưng là phản quốc, bảo với Lục Quảng Bạch, ta chúc hắn công đức chói lọi tẩy sạch hổ thẹn trước khi, nhưng mà lần này, tỷ đệ chúng ta không thê đồng hành.”
Chim nhạn vỗ cánh trong đêm, bay ngang chân trời Biên Quận. Thích Vỹ sau khi gửi thư xong, xoay người vào trướng, cát vàng dưới chân rung động. Một bàn tay cào cát vàng, Lục Quảng Bạch đưa lưng về phía màn trời ảm đạm, thư của Khải Đông còn cầm ở trên tay. Hắn ngồi xổm một lúc lâu, đem thư cất kỹ càng, cát trong lòng bàn tay chảy xuống.
Thấy thư của Thích soái như thấy mặt.
Ta không làm tròn chức trách, tự ý rời khỏi quận, hổ thẹn với thân lão Khải Đông, không ra trận giết định cũng không phải là ý nguyện, ta vĩnh viễn là tướng của Thích soái. Trận này mặc dù không thể đồng hành, nhưng nói non tỏ tường, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Thích soái.