Diệp Thành không biết giấu Đường Như Huyên là đúng hay sai nhưng là huynh đệ tốt của Hùng Nhị, thê tử của Hùng Nhị cũng là người thân của hắn, hắn phải cho Đường Như Huyên một tia hi vọng để sống tiếp.
Màn đêm chìm vào im ắng.
Đường Như Huyên đi rồi, cả chặng đường cô không ngừng lau nước mắt, đó là những giọt nước mắt của sự kích động, sau mười năm sống ở thế giới phàm trần như cái xác không hồn thì cuối cùng Diệp Thành cũng cho cô tia hi vọng để cô và Hùng Nhị có thể viết tiếp câu chuyện tình duyên ở kiếp trước.
Đêm tối, vùng đất rộng lớn này không hề yên bình.
Ở thế giới người phàm, từng toà cổ thành, từng tiểu trấn, từng ngọn núi, từng ao hồ chỉ cần là nơi có sinh linh thì đều có quang hoa bay lên trời.
Kí ức mà Diệp Thành lập ra đã được giải, những người chuyển kiếp đã khôi phục lại kí ức tiền kiếp sau khi một luồng linh quang xuất hiện, từng cặp mắt dàn dụa nước mắt, bọn họ kích động đến mức nghẹn ngào không nói nên lời.
Quy vị!
Sau tiếng hô vang vọng đát trời, những người chuyển kiếp thành hoa cỏ cũng hoá thành hình người, những người chuyển kiếp thành muông thú cũng hóa thành người bay về các phương.
Ta đã đợi mọi người rất lâu rồi.
Ở khắp các nơi của Đại Sở đều có truyền tống vực môn xuất hiện, ba nghìn hoá thân và chín đạo thân của Diệp Thành canh gác ở đó tiếp đón người chuyển kiếp quay về.
Nhìn vào hư thiên, đó là từng đạo thần hồng sáng chói khắp bầu trời.
Tất cả những người chuyển kiếp đã quy vị, từng cặp mắt mơ hồ hoang hoải, mười năm trôi qua như một giấc mơ, lại lần nữa trùng sinh mang theo kí ức tiền kiếp, bọn họ lại bước đi trên mảnh đất cố hương với biết bao thăng trầm.
Sáng sớm, Diệp Thành và Đường Như Huyên thức dậy từ rất sớm, hắn khoác trên mình tấm đạo bào năm xưa đứng dưới chân Hằng Nhạc Tông.