– Đúng vậy, cho dù tên dâm tặc kia là người của Giám Sát Hữu Bộ hay Quần Anh Hội thì cũng không có gì khác nhau đâu, có bối cảnh Thiên Đình cũng vô dụng.
Tư Mã Vấn Thiên lắc đầu cười khổ, sau đó ngẩng đầu lên nói:
– Đúng rồi, Cao Quan, ngươi giúp ta nói với Tín Nghĩa Các thả hai thủ hạ của ta ra.
– Thủ hạ của ngươi và tên dâm tặc kia cũng đâu có gì khác nhau? Ai biết được bọn hắn đã làm chuyện gì bất nhân, muốn thả? Tự tìm Tào Mãn đi.
Cao Quan không hề khách khí phủi sạch quan hệ sau đó nhìn Thượng Quan Thanh nói:
– Giang Nhất Nhất chết rồi, muội muội của hắn có lẽ không còn giá trị lợi dụng, ta đang suy nghĩ một việc đưa người đó cho ta đi.
Thượng Quan Thanh lắc đầu, nói:
– Ai nói vô dụng chứ, trước kia Giang Nhất Nhất đã chuẩn bị rất nhiều pháp ấn, vẫn phải khống chế muội muội hắn như bình thường. Cao Quan, không phải ta không nề mặt ngươi, chỉ là một số người thoạt nhìn vô dụng, nhưng không thể để cho người đó chạy đơn giản như vậy, chuyện của Giang Nhất Nhất cũng thế, đạo lý này quá rõ ràng, không cần ta nhiều chuyện giải thích thêm nữa.
– Cá mè một lứa, ít làm chuyện thất đức đi!
Cao Quan cũng không ép buộc ném lời nói đó ra rồi xoay người rời đi.
– A!
Thượng Quan Thanh chỉ chỉ bóng lưng Cao Quan:
– Hắn làm như bản thân mình trong sạch lắm vậy, người chết trên tay hắn cũng đâu có ít?
– Ài!
Tư Mã Vấn Thiên ôm tay thở dài:
– Không còn cách nào khác, dù sao đội ngũ dưới trướng của hắn có thể làm việc quang minh chính đại, chúng ta hai người chỉ có thể lén lút, nếu ta cai quản Giám Sát Hữu Bộ, ta nghĩ ta cũng sẽ nói vậy thôi.
Thượng Quan Thanh hừ lạnh, nói:
– Nó mà êm tai như hát vậy, cho dù ngươi ngồi vị trí đó đi nữa thì ngươi có thể thiết diện vô tình như hắn không? Nếu ngươi thực sự cùng một loại người với hắn, chẳng sợ đụng chạm đến ai, rất có thể bệ hạ sẽ xem xét đổi người.
Tư Mã Vấn Thiên cười ha ha lắc đầu, chắp tay sau lưng rời đi.
Đúng là có mấy lời hắn vẫn không nói ra, hắn cũng biết chính mình không thể không băn khoăn đạo lý đối nhân xử thế như Cao Quan, ít nhất Thượng Quan Thanh còn biết bán cái ân tình dễ làm việc hơn, nhưng Cao Quan không bao giờ để lại cho mình đường lui!
Tín Nghĩa Các:
– Cái gì? Giang Nhất Nhất tự sát ở Quỷ Thị Tổng Trấn Phủ?
Tào Mãn đang khoanh chân ngồi vừa nghe thấy tin này đã trợn mắt nhảy xuống giường, hắn giật mình hỏi lại lần nữa.
Thất Tuyệt gật đầu, nói:
– Dựa theo lời nói của thám tử thì đúng là tự sát.
Tào Mãn:
– Đang yên đang lành sao lại tự sát chứ?
Thất Tuyệt:
– Thám tử của chúng không tiếp xúc trực tiếp nên không biết rõ tình huống cụ thể thế nào, chỉ thấy thi thể của Giang Nhất Nhất được khiêng đi ra, giống như tư nổ tâm mạch
Tào Mãn lập tức xua tay, nói:
– Ngươi đi xem xét chuyện này ra sao, hỏi Ngưu Hữu Đức xem có chuyện gì xảy ra.
– Vâng!
Sau khi Thất Tuyệt vâng mệnh rời đi. Tào Mãn trầm mặc đi qua đi lại trong phòng, đột nhiên xuất hiện biến cố làm rối loạn kế hoạch, điều này khiến hắn không thể không nghĩ ngợi, nhưng thực sự hắn vẫn nghĩ mãi không ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể than thở chờ tin tức.
Hắn hoài nghi rằng Ngưu Hữu Đức đoán được mục đích Giang Nhất Nhất đến đó, vì thế trong cơn giận dữ, hắn đã làm thịt Giang Nhất Nhất, nếu thực sự như thế, hắn không tin Thiên Đình không tạo áp lực cho Ngưu Hữu Đức, nếu hắn dám ra tay, Ngưu Hữu Đức này thực sự sẽ đủ dằn vặt, chẳng làm theo lẽ thường khiến cho người ta đau đầu.